Tuyệt Thế Cường Long

Chương 154: "Dọa tao à? nực cười thật đấy!"




Chương 154

“Khốn kiếp, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”

“Chờ Hướng tổng xử lý mày xong, tao lại báo cảnh sát tới bắt mày, nhất định phải khiến mày mọt gông ở trong ngục giam mười mấy năm….”

“Hơn nữa nhất định phải là ở trong cái ngục giam mày làm cảnh ngục kia, các phạm nhân trong đó nhất định rất vui lòng tra tấn mày giúp tao! Đến lúc đó tao sẽ miễn phí tới đưa cho mày hẳn hai rương xà phòng!”

Trịnh Quang Minh đau tới mức trực tiếp lăn từ trên giường xuống dưới đất, cả người đều run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gần như sắp ngất tới nơi.

Tề Đẳng Nhàn nhấc Trịnh Quang Minh từ dưới mặt đất dậy, cầm một ngón tay khác của anh ta, mỉm cười nói: “Anh nhìn anh xem, nếu thành thành thật thật ký xong hợp đồng từ sớm thì không phải cả nhà đều vui sao? Sao cứ phải đùa giỡn dao kéo với tôi làm gì, vừa lãng phí sức lực của tôi, cũng khiến anh tự chịu tra tấn không phải sao?”

“Mày mày mày….Mày dám! Mày dám bẻ gãy thêm một ngón tay của tao thì sẽ không phải ngồi tù đơn giản như vậy đâu!” Trịnh Quang Minh hoảng sợ gào lên.

“Dừng tay, mau chóng thả trưởng phòng Trịnh ra, nếu không nhất định sẽ khiến cậu đẹp mặt!” Có người lớn tiếng kêu.

Bọn họ đương nhiên không thể làm gì Tề Đẳng Nhàn cả, dù sao thì ngay cả cao thủ đệ nhất trong công ty là Thương Quân cũng bị Tề Đẳng Nhàn đánh tới mức chấn động não, sao bọn họ dám vì Trịnh Quang Minh mà đưa đầu mình ra được?

Trịnh Quang Minh vội vàng nói: “Mau, mau sang cách vách cấp tốc mời Hướng tổng lại đây! Tôi không tin tên hung đồ này dám ở trước mặt Hướng tổng bẻ gãy ngón tay của tôi!”

Có mấy nhân viên phục hồi tinh thần lại vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bệnh tới cách vách mời Hướng Đông Tinh sang.

“Đồ tạp chủng, mày xong đời rồi, mày dám đánh tao, lại còn đuổi theo tới bệnh viện đánh tiếp! Mày cảm thấy Hướng tổng sẽ bỏ qua cho mày sao?!” Trịnh Quang Minh hung tợn nhìn Tề Đẳng Nhàn.

“Lát nữa Hướng tổng tới đây rồi, nhìn thấy mày tra tấn tao như vậy, tất nhiên sẽ hoàn lại cho mày gấp trăm lần.”

“Mày khiến trưởng phòng một bộ phận quan trọng như tao bị thương, còn đánh Thương Quân là công thần của tập đoàn Hướng thị, mày cảm thấy bản thân mình sẽ có quả ngon gì để ăn sao?”

Ngón tay của Tề Đẳng Nhàn quả nhiên nới lỏng ra, không nắm chặt như vừa rồi nữa.

Trịnh Quang Minh cười lạnh nói: “Ha? Sợ rồi? Sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất gì lúc trước phải làm vậy!”

“Hiện tại mày quỳ xuống bẻ gãy từng ngón tay của mình cho tao, tao có thể suy xét nói giúp mày hai câu ở trước mặt Hướng tổng, ít nhất có thể khiến cô ta khoan dung với mày hơn chút, không đến mức để mày chết thảm như vậy!”

“Sao nào? Nghe không hiểu lời tao nói sao?”

Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ rồi nói: “Hóa ra là anh cảm thấy Hướng Đông Tinh nhất định sẽ xử lý tôi có phải không?”

Trịnh Quang Minh liên tục cười lạnh.

“Vậy được rồi, ngón tay này của anh tạm thời giữ lại trước, chờ Hướng Đông Tinh tới đây rồi tôi lại bẻ cho cô ta xem.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: “Đừng cho rằng là tôi đang hù dọa anh, tôi nói thật đấy!”

“Tên nhãi này quá cuồng vọng rồi, lại còn ở trước mặt Hướng tổng bẻ gãy ngón tay của trưởng phòng Trịnh? Đây là nhất định phải khiến Hướng tổng khó chịu sao?”

“Hắn cho rằng hắn là cái gì chứ, cảm thấy Hướng tổng sẽ về phe hắn sao? Theo tôi thấy, dựa vào tính tình của Hướng tổng, nhất định sẽ chỉnh chết hắn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.