Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1530: "Lão nhị vạn năm chính là miêu tả anh ta nhỉ?”




 

 Mắng một hai câu người ta không chấp nhặt đã là tốt rồi còn muốn mắng thêm vài câu thì bị đánh chết cũng xứng đáng.  

 

Mặc dù mọi người đều im lặng, sợ đắc tội Triệu gia nhưng từ trong ánh mắt của bọn họ Lục Thái vẫn nhìn ra ý tứ đại khái. Đám người kia đều đang âm thầm chửi mình!  

 

"Xin lỗi tôi đi. Nếu không, hôm nay tôi sẽ khiến cô chết ở chỗ này!" Ngọc Tiểu Long tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Nghiêm Mộc Long cũng không thể bảo vệ cô!"  

  Advertisement

Lục Thái nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Ngọc Tiểu Long quá vô liêm sỉ. Mình chỉ mới nói có hai câu thôi mà cô ta đã muốn mình cút đi, sau đó còn ra tay đánh người, quay đầu lại còn ngang nhiên hãm hại mình, còn phải xin lỗi! Quá không biết xấu hổ nhỉ?  

 

Ba người Dương Quan Quan, Tôn phu nhân và Trần Ngư cũng nhìn đến mức không nói nên lời. Thậm chí còn tự hỏi tên trộm chó Tề Đẳng Nhàn kia có phải đang cải trang thành Ngọc Tiểu Long gây rối hay không.  

 

Lục Thái bị oan đến suýt rơi nước mắt, nhưng cô ta cũng biết lúc này mọi người đều tin Ngọc Tiểu Long, mà Ngọc Tiểu Long lại hung hãn như vậy, nếu cô ta không xin lỗi, chuyện này sẽ không thể giải quyết được.  

 

Vì vậy, cô ta chỉ có thể hít một hơi thật sâu nói: "Tôi xin lỗi, là tôi không hiểu lễ phép."  

 

"Cút đi." Ngọc Tiểu Long nghe xong, lạnh lùng đáp lại.  

 

Nghiêm Mộc Long không khỏi lắc đầu, nói với Ngọc Tiểu Long: "Không nhìn ra, cũng có lúc cô vô liêm sỉ như vậy."  

 

Nhưng Ngọc Tiểu Long lại cười nói: "Cũng thế cả thôi! Bởi vì, hiện tại tôi đã hiểu, đối phó loại người không biết xấu hổ như các người thì phải dùng thủ đoạn như vậy mới có thể đạt được hiệu quả lớn nhất."  

 

Nghiêm Mộc Long không nói nữa, xoay người đi sang bên cạnh, cô ta không muốn xảy ra xung đột gì với Ngọc Tiểu Long, thân phận và địa vị của mọi người đều bày ở đây, không thể giống như đám đàn bà đanh đá chửi đổng, càng không thể động thủ luôn được.  

 

"Sao tôi cảm thấy cô đã thay đổi? Tôi đã không nhận ra cô nữa." Trầm Ngư nhìn Ngọc Tiểu Long, thấp giọng hỏi.  

 

"Tôi không thay đổi, chỉ là suy nghĩ của tôi đã rực rỡ hẳn lên thôi. Tuân theo khuôn phép cũ lại là trói buộc chính mình. Đối phó với những kẻ vô liêm sỉ này, tôi nên dùng loại thủ đoạn ngang ngược vô lý này!" Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói.  

 

Vừa rồi cô ấy thực sự định đánh Lục Thái tàn phế. Nếu không phải giữa đường Nghiêm Mộc Long nhảy ra thì hiện tại Lục Thái đã bị nâng lên trên xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.  

 

Dương Quan Quan khịt mũi nói: "Có chắc chắn là Tề Đẳng Nhàn không dạy hư cô không?"  

 

Ngọc Tiểu Long nghĩ tới các loại thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn, khóe miệng không khỏi run lên, nói: “Có lẽ có chút mua dầm thấm đất đấy, truyền cho tôi một ít cảm hứng.”  

 

Tôn Dĩnh Thục giơ ngón tay cái lên nói: "Cao kiến!"  

 

Sau khúc nhạc đệm nhỏ này, hầu như tất cả các nhân vật lớn của các bên đều đến, khung cảnh lập tức trở nên sôi động.  

Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người, anh mặc Hồng y của tổng giám mục, vừa kẹp một cuốn kinh thánh dưới nách vừa cầm quyền trượng trong tay, khuôn mặt thánh thiện bước vào hiện trường.  

 

 

“Xin hỏi giám mục Tề, ngài có cảm tưởng gì khi trở thành giám mục người Hoa đầu tiên đạt cấp bậc hồng y trong lịch sử của Thánh Giáo?”  

 

 

"Xin chào giám mục Tề, ngài nghĩ thế nào về sự phát triển trong tương lai của Thánh Giáo ở miền Nam?"  

 

 

"Giám mục Tề, ngài có thể cho tôi biết ngài dự định sắp xếp công việc sau này như thế nào không..."  

 

 

Tề Đẳng Nhàn sửa lại lời bọn họ nói: “Tôi là tổng giám mục của khu phía Nam, mặc dù cũng mặc Hồng y nhưng so với Hồng y giám mục còn cao hơn một bậc. Tôi là người cao nhất trong những giám mục, chỉ có các tổng giám mục các khu khác mới có thể ngang hàng với tôi! Cho nên các người phải gọi tôi là Tổng giám mục Tề.”  

 

 

Ngọc Tiểu Long lại không khỏi mỉm cười nói: "Lão nhị vạn năm chính là miêu tả anh ta nhỉ?”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.