Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1394: “Tối thiểu cũng phải năm trăm triệu đô la Mỹ!”




 “Tôi nghe nói là nếu như muốn hóa giải công phu Chu Sa Chưởng này thì cần phải sử dụng một loại thuốc được điều chế đặc biệt, cậu hãy thử cân nhắc xem, liệu có thể hay không…” 

 Hứa Hử chỉ ho khan hai tiếng rồi ngay lập tức đi vào chủ đề chính, dù sao thì cái mạng nhỏ bé của anh ta cũng là quan trọng nhất chứ còn gì nữa.

Kỳ thực Tề Đẳng Nhàn đã sớm chuẩn bị xong “phương thuốc hóa giải” từ lâu lắm rồi, chỉ có điều làm sao mà hắn có thể dễ dàng giao nộp thứ đồ kia một cách đơn giản như vậy chứ? 

 Sau khi nghe xong những lời mào đầu vừa dông dài lại vừa vô ích của Hứa Hử, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nở một nụ cười rồi nói với anh ta: “Hứa sư phụ à, thực ra thì phương thuốc hóa giải công lực Chu Sa Chưởng này cũng không hề dễ điều chế một chút nào đâu, những nguyên liệu được sử dụng trong đó chỉ toàn là nhân sâm nghìn năm rồi đến hổ phách vạn năm…” 

 Hứa Hử lại một lần nữa thầm mắng một câu đờ mờ trong lòng, muốn đòi con mẹ nó tiền từ phía anh ta thì cứ việc nói thẳng ra là được rồi không phải sao, còn ba hoa khoác lác cái gì mà nhân sâm nghìn năm với chả hổ phách vạn năm nữa cơ chứ? 

 Nếu như thực sự cần đến những nguyên liệu này để điều chế ra phương thuốc hóa giải, vậy thì anh ta đã trúng phải Chu Sa Chưởng rồi, không lẽ anh ta không nên ngoan ngoãn nằm ở nhà chờ chết hay sao, căn bản cũng không cần phải đặt hy vọng xa vời vào mấy cái phương thuốc hóa giải chó má đó làm gì nữa cho tốn sức. 

 Hứa Hử rất sợ rằng chỉ cần Tề Đẳng Nhàn nói thêm một câu nữa thôi thì anh ta sẽ ngay lập tức gọi người của bên phe mình ra khỏi chỗ nấp để đập cho hắn một trận đòn nhừ tử nhớ đời. 

 Vì thế nên chỉ thấy anh ta xua xua tay một cách đầy gấp gáp rồi tiếp tục nói: “Lý sư phụ không cần phải nhiều lời như vậy làm gì đâu, tôi cũng biết là phương thuốc hóa giải công phu Chu Sa Chưởng không dễ điều chế mà, hay là cậu hãy đưa ra một cái giá ngay bây giờ đi?” 

 Tề Đẳng Nhàn thầm cảm thấy vui vẻ trong lòng, hắn tự nhủ là cái tên này cũng khá là thẳng thắn đấy, bèn gật đấu với anh ta rồi trả lời: “Tối thiểu cũng phải năm trăm triệu đô la Mỹ!” 

 “Cái gì cơ? Con mẹ nó sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?!” Nhất thời Hứa Hử không thể kiềm chế hay nhẫn nhịn thêm được nữa, anh ta ngay lập tức nhảy dựng lên khỏi cái ghế mà bản thân đang ngồi rồi quát thật to với giọng điệu tràn đầy giận dữ. 

 Không phải là do khả năng kiềm chế của Hứa Hử không tốt, mà bởi vì Tề Đẳng Nhàn quá là không biết giới hạn nằm ở đâu thì đúng hơn, hắn vừa mới mở miệng ra mà đã đòi tận năm trăm triệu đô la Mỹ, công phu sư tử ngoạm quả thực có thể vượt qua cả lũ cướp ngân hàng! 

 Năm trăm triệu đô la Mỹ, nghĩa là tương đương với hơn ba tỷ đồng tiền nước Hoa… 

 Phải biết rằng Sở Vô Đạo đã tích lũy tiền bạc nhiều năm như vậy, nhưng xét ra thì khối lượng tài sản của anh ta cũng chỉ rơi vào tầm khoảng mười tỷ đồng mà thôi. 

 Vĩnh Dạ Quân bọn họ nắm quyền kiểm soát đối với thế giới dưới lòng đất của nước Hoa, vậy nhưng đồng thời bọn họ lại không nhúng tay vào các hạng mục như đánh bạc hay hút chích ma túy, vì thế nên công cuộc tích lũy tài sản của bọn họ còn trắc trở và khó khăn hơn rất nhiều so với các thế lực lớn mạnh thông thường. 

 Hơn nữa ở dưới trướng còn có nhiều cấp dưới như vậy, bọn họ cần được bao ăn bao ở, cần được trả lương trợ cấp, rất khó để có thể giữ lại số tiền lợi nhuận toàn vẹn bên mình. 

 Hứa Hử đã liều mạng cả đời, nhưng nếu như tính toán đâu ra đấy thì cùng lắm trong tay anh ta hiện giờ cũng chỉ có khoảng ba trăm triệu đô la Mỹ mà thôi. 

 Vậy mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới mở miệng ra đã đòi Hứa Hử phải đưa cho mình tận năm trăm triệu đô la Mỹ, chẳng lẽ anh ta lại không thể nhảy dựng lên chửi một câu con mẹ nó hay sao? 

 Tề Đẳng Nhàn lại tiếp tục ho khan một tiếng rồi nói: “Dù sao tôi cũng cần phải có nhân sâm nghìn năm và hổ phách vạn năm làm thuốc dẫn còn gì nữa, ở chỗ của tôi chỉ còn lại một liều thuốc cuối cùng này thôi đấy, phải nói là nó hết sức quý giá!” 

 Trên đầu của Hứa Hử hiện đầy những vạch đen, cuối cùng anh ta cố nén lửa giận trong lòng rồi mỉm cười và chậm rãi nói: “Lý sư phụ à, cậu có thể suy nghĩ lại một chút được không, năm trăm triệu đô la Mỹ thực sự là một số tiền quá lớn, tôi không có nhiều tiền như vậy để trả cho cậu đâu! Tôi đã phấn đấu cả đời nhưng cũng chỉ tích lũy được một khối tài sản trị giá ba trăm triệu đô la Mỹ mà thôi.” 

 “Được thôi, vậy thì ba trăm triệu đô la Mỹ đi! Giá cả cũng không nhất thiết phải cố định mà, tôi không kì kèo mặc cả với anh nhiều làm gì nữa, tôi cũng là một con người hào phóng đấy nhé!” Tề Đẳng Nhàn vỗ vào ngực mình một cái rồi trả lời anh ta bằng giọng điệu vô cùng hào sảng. 

 Hứa Hử âm thầm tỏ ra kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục chửi thêm một câu đờ mờ nữa ở dưới đáy lòng, con người này còn có thể sống quá đáng hơn nữa được hay không vậy, ban nãy anh ta chỉ đang muốn thương lượng giá cả với hắn một chút thôi mà, anh ta đã bao giờ nói là anh ta sẽ sử dụng toàn bộ gia tài của bản thân đâu cơ chứ?! 

 Có điều, Hứa Hử nghĩ lại, thôi thì cứ cho Tề Đẳng Nhàn cầm trong tay số tiền ba trăm triệu đô la Mỹ đó cũng được thôi, chỉ cần một lúc nữa được cầm phương thuốc hóa giải trong tay là anh ta sẽ trở mặt với hắn ngay lập tức, sau đó chỉ cần nửa phút là anh ta có thể cướp lại số tiền của bản thân về! 

 Cho dù Tề Đẳng Nhàn có công phu lợi hại đến mức nào thì cũng chẳng sao, không lẽ hắn còn có thể chạy thoát dưới hơn hai mươi khẩu súng mà anh ta đã sắp xếp mai phục sẵn ở trong bóng tối à? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.