Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1369: Cảm ơn Lôi lão vì đã nhắc nhở cháu.”




 

 Đối với nhà họ Lôi mà nói, Tề Đẳng Nhàn là một con người quá mức quan trọng, huống chi sáu năm trước cũng chính Tề Bất Ngữ đã tự mình đứng ra bảo vệ chỗ ở của nhà họ Lôi những ba ngày liên tiếp, ân tình này còn có thể lớn đến mức nào nữa chứ?  

 

Có thể nói nhà họ Lôi còn tồn tại được đến ngày hôm nay đều là nhờ vào ân tình của Tề Bất Ngữ cả, nếu như không có Tề Bất Ngữ thì không chừng trong suốt sáu năm nay vẫn sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà chính bản thân Lôi Thiên Tứ cũng không thể giải quyết được.  

 

Khuôn mặt của người phụ trách sân bay quốc tế thành phố Hương Sơn lập tức biến thành màu xám xịt như màu đất, ông ta lập tức quỳ xuống trước mặt Lôi Thiên Tứ rồi vừa khóc vừa nói: “Lôi lão, cái này, cái này, cái này… Tôi thực sự không biết gì về chuyện Từ tiểu thư là bạn tốt của nhà họ Lôi các ngài đâu ạ, nếu không cho dù tôi có một trăm cái lá gan thì tôi cũng không dám làm như vậy với cô ấy!”  

  Advertisement

Lôi Thiên Tứ liếc nhìn ông ta một cái với sắc mặt hết sức lạnh lùng, sau đó ông ta lại đổi sang nhìn về phía Quý Khải và nói: “Cậu chính là người bảo ông ta làm như vậy phải không?”  

 

Quý Khải mím môi một cái rồi trả lời: “Phải đấy!”  

 

“Vậy thì Từ tiểu thư hãy sử dụng máy bay tư nhân của nhà họ Lôi chúng tôi mà rời đi đi, ngày hôm nay tôi muốn nhìn thử xem còn có ai dám ngăn cản cô nữa.” Lôi Thiên Tứ nói bằng giọng vô cùng lạnh lẽo.  

  Advertisement

Lôi tổng quản cũng không cần đợi đến khi Lôi Thiên Tứ ra lệnh, ông ta bước lên một bước rồi nói: “Lão gia, vậy thì tôi xin phép đi bảo người ta sắp xếp một chiếc máy bay tư nhân để giúp đưa Từ tiểu thư quay trở về Nam Dương!”  

 

Sau khi xác nhận rằng Lôi Thiên Tứ đã gật đầu, Lôi tổng quản ngay lập tức vội vã xoay người bỏ đi để gọi người sắp xếp máy bay tư nhân theo lệnh của Lôi Thiên Tứ.  

 

“Lúc nào về nhà thì nhớ bảo ông nội của cậu gọi cho tôi một cuộc, tôi muốn nói vài câu với ông ta đấy.” Lôi Thiên Tứ quay mặt về phía Quý Khải rồi nói.  

 

Từ trên người Lôi Thiên Tứ toát ra khí chất thuộc về một đại lão đứng trên đỉnh nhân sinh, khi ông ta nói chuyện với ai đó bằng giọng răn đe thì cảm giác không khác gì có sấm truyền bên tai vậy, không có bất cứ người nào dám bỏ qua câu nói đó!  

 

Quý Khải vội vàng gật đầu với ông ta rồi trả lời: “Dạ dạ dạ, khi nào về nhà thì cháu sẽ nhắn lại cho ông nội cháu ngay lập tức!”  

 

Ngay sau đó Lôi Thiên Tứ lại quay đầu sang nhìn về phía Tạ Thiên Bảo.  

 

Tạ Thiên Bảo vội vàng cúi đầu xuống thật thấp rồi nói bằng giọng hết sức cung kính: “Cháu chào Lôi lão ạ, cháu đã nghe nói và ngưỡng mộ danh tiếng của ông từ lâu lắm rồi.”  

 

Lôi Thiên Tứ nói với cô ta: “Nếu như nhà họ Tạ muốn tới thành phố Hương Sơn để mở rộng việc buôn bán thì tôi đây rất hoan nghênh, nhưng mà các cô cũng không nên vô duyên vô cớ động chạm đến những người bạn của nhà họ Lôi chúng tôi! Nếu không thì tôi không thể đảm bảo là tôi sẽ để lại thứ gọi là mặt mũi cho nhà họ Tạ các cô đâu!”  

 

Tạ Thiên Bảo đáp lại Lôi Thiên Tứ bằng thái độ nơm nớp lo sợ: “Dạ vâng, cháu đã hiểu rồi ạ, cảm ơn Lôi lão vì đã nhắc nhở cháu.”  

 

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà âm thầm cảm thán trong lòng, quả thực là nhà họ Lôi vẫn làm việc rất chu đáo, vốn dĩ hắn kể chuyện này cho Lôi Chấn Kỳ chỉ là vì hắn muốn bọn họ cử Lôi tổng quản sang đây một chuyến để ra mặt là được.  

 

Nhưng không một ai có thể ngờ được rằng sau khi biết được chuyện này thì Lôi Thiên Tứ lại đích thân tìm đến để giúp Tề Đẳng Nhàn giải quyết vấn đề, có thể nói là bọn họ đã rất nể mặt mũi hắn rồi.  

 

“Cũng không biết nếu như người của nhà họ Lôi biết về thân phận thật của mình thì liệu bọn họ có còn nguyện ý làm bạn với mình không nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng như vậy.  

 

Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Hứa Trường Ca ý bảo ông hãy bước qua đây, sau đó hắn mỉm cười với Lôi Thiên Tứ và giới thiệu: “Lôi lão à, đây là trưởng bối của tôi, chú Hứa Trường Ca.”  

Lôi Thiên Tứ cũng mỉm cười rồi nói: “Tôi cũng đã từng nghe qua tên của Hứa tổng rồi, cậu chính là một nhân vật có tài kinh doanh tiếng lành đồn xa ở thành phố Hương Sơn này đấy, ngưỡng mộ đã lâu!”  

 

 

“Tôi không dám nhận, tôi không dám nhận đâu, tôi đâu có xứng đáng với những lời khen vừa rồi của Lôi lão!” Hứa Trường Ca có cảm giác như thụ sủng nhược kinh, quả thực là ông đã vô cùng kinh sợ.  

 

 

Hứa Trường Ca không nhịn được mà quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn thêm một lần nữa, ông chỉ cảm thấy cậu thanh niên trẻ tuổi này đúng là một người sâu không lường được, trước kia hắn từng nói rằng hắn muốn nâng đỡ nhà họ Hứa các ông trở thành một gia tộc quan trọng ở thành phố Hương Sơn, xem ra là hắn lợi hại thật chứ không hề có ý định bốc phét.  

 

 

Chỉ riêng nhờ vào tầng quan hệ này với nhà họ Lôi là đã đủ để thực hiện lời nói đó rồi!  

 

 

Quý Khải và Tạ Thiên Bảo buộc phải cùng nhau rời đi với bộ mặt xám xịt, nếu như Lôi Thiên Tứ đã đứng ra rồi thì làm gì còn có ai dám nhảy qua nhảy lại bên dưới mí mắt của ông ta nữa chứ?  

 

 

Quả thực là danh tiếng của Lôi Thiên Tứ còn có tác dụng hơn nhiều so với danh tiếng của thị trưởng thành phố Hương Sơn!  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.