Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1352: “Quỳ xuống đi!”




 

 Từ Ngạo Tuyết bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ma cà bông, cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho tôi nghe một chút?”  

 

“Ha ha, Từ tiểu thư bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó à? Hay là, Từ tiểu thư còn coi bản thân là thiên kiêu của đế đô năm đó hay sao?” Rõ ràng người đàn ông mặc tây trang này chỉ là vệ sĩ hoặc là tùy tùng của Tạ Thiên Ngọc mà cũng dám không để Từ Ngạo Tuyết vào mắt.  

 

Từ Ngạo Tuyết híp hai mắt, đứng thẳng người, chậm rãi nói: “Quỳ xuống, tự mình vả miệng một trăm cái, đừng để tôi nói lần thứ hai!”  

 

Người đàn ông mặc tây trang khinh thường nói: “Từ tiểu thư vẫn nên nhanh chóng lên lầu đi lâu, cô không dọa được tôi đâu.”  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn rất hứng thú nhìn một màn này, những người này đều cảm thấy Từ Ngạo Tuyết là phượng hoàng rơi xuống không bằng gà, cả đám hận không thể dẫm cô ta nhiều thêm mấy phát.  

 

Trên thực tế, cuộc đời cũng chính là như vậy, khi cậu còn ở đỉnh, một đám người tâng bốc cậu, khi cậu nghèo túng thì sao, hận không thể lại đến cho cậu mấy phát đá, hoàn toàn dẫm cậu thành một đống bùn lầy.  

 

Nhưng Từ Ngạo Tuyết chung quy là người hiếu thắng, cho dù cuộc sống thật sự bị dẫm thành bùn lầy cũng phải nặn ra một đóa hoa đuôi chó đúng không?  

  Advertisement

Từ Ngạo Tuyết quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hỏi: “Nói như thế nào?”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Liên quan gì đến tôi?!”  

 

“Tôi đang nghĩ có nên ném Balenciaga gì đó vừa mới mua hay không, được rồi, thứ có hoa không có quả vẫn nên ném đi!” Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn lập tức không thể ngồi yên không nhìn đến, Từ Ngạo Tuyết chính là lão tình nhân của hắn đấy, một tên thuộc hạ của Tạ Thiên Ngọc cũng dám đối xử vô lễ với cô ta như vậy? Không lựa lời như vậy?  

 

Chuyện này sao có thể nhịn?  

 

Chuyện này không liên quan đến Balen này Balen nọ, chủ yếu là hắn không thể nhìn người khác chèn ép Từ Ngạo Tuyết như vậy đúng không?  

 

Thân là một người đàn ông, về tình về lý đều không thể nhìn người đàn ông khác bắt nạt phụ nữ!  

 

Cho nên, hắn lý lẽ đương nhiên, chính khí lẫm nhiên, cương trực công chính, lời lẽ chính đáng đứng dậy, trầm giọng nói: “Quỳ xuống!”  

 

Sau khi người đàn ông mặc tây trang nghe được lời này thì sửng sốt, sau đó híp mắt cười lạnh, nói: “Từ tiểu thư, tốt nhất cô đừng để cho đàn em của mình ra tay với tôi! Thứ nhất, hắn không phải là đối thủ của ta; thứ hai, bây giờ cô tốt nhất đừng có xung đột gì với Tạ tiểu thư. Nếu không, cô ăn thuốc hối hận cũng không kịp đâu!”  

 

Tề Đẳng Nhàn vui vẻ hỏi: “Ai cho cậu tự tin vậy?”  

 

“Anh muốn ra tay? Được thôi, tôi cho anh cơ hội ra tay trước, miễn cho lát nữa anh ngã xuống quá nhanh, Tạ tiểu thư sẽ trách cứ tôi không hiểu lễ phép, không tôn trọng Từ tiểu thư.” Người đàn ông mặc tây trang mỉm cười nói, trên mặt tràn ngập sự tự tin thái quá.  

 

Nhà họ Tạ ở đế đô là đại gia tộc danh tiếng ngang hàng với nhà họ Vương, nội tình thâm sâu, người của bọn họ sao cso thể là hạng vô danh tiểu tốt? Có tự tin như vậy cũng không làm người khác cảm thấy bất ngờ.  

 

“Rầm!”  

 

Một cái tát bỗng nhiên rơi trên mặt người đàn ông mặc tây trang.  

 

Cái tát này không quá mạnh, ít nhất chưa đánh người bay ra ngoài, nhưng cũng đủ đau.  

 

Người đàn ông mặc tây trang sững sờ, tốc độ ra tay của Tề Đẳng Nhàn lúc nãy, vậy mà lại nhanh đến mức khiến cho hắn ra không kịp có bất kỳ phản ứng gì.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười nhìn về phía hắn ta, nói: “Thế nào?”  

Người đàn ông mặc tây trang tỉnh táo lại, giận dữ, sau đó lại có một cái tát đánh vào mặt hắn ta.  

 

 

“Từ tiểu thư bảo cậu vả miệng thì cậu ngoan ngoãn tự mình vả miệng đi, cứ nhất định phải để cho tôi làm, như thế rất không tự trọng đấy?” Tề Đẳng Nhàn ý cười đầy mặt nói, đồng thời quay đầu liếc mắt đưa tình với Từ Ngạo Tuyết.  

 

 

Từ Ngạo Tuyết lại không có sắc mặt tốt cho hắn, thậm chí còn đang nguyền rủa hắn trong lòng, tên khốn này ủi cải trắng cũng đã ủi không biết bao nhiêu lần, thấy cô ta chịu nhục lại không chủ động ra tay, còn nhất quyết bắt cô ta đưa ra chỗ tốt trước! Chưa từng thấy qua kẻ nhỏ nhen, vô lương như vậy!  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lập tức không vui, anh em ra tay giúp cô giải quyết khó khăn, vậy mà cô lại trưng ra bộ mặt bí xị, có ý gì đấy?  

 

 

Nếu không phải nể mặt Balen… Phi, nếu không phải tôi thân là một giám ngục chính trực, nhị đương gia nhà tù U Đô, hơn nữa phẩm đức tốt đẹp, chân thực nhiệt tình, hiệp can nghĩa đảm, hắn mới lười đi quan tâm mấy chuyện hư hỏng này!  

 

 

Người đàn ông mặc tây trang bị hai cái tát liên tục của Tề Đẳng Nhàn đánh cho đầy miệng toàn là máu, đầu óc cũng ong ong, trong lúc nhất thời có hơi choáng váng…  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.