Trong nội tâm Từ Ngạo Tuyết thầm lấy hai đao giết tên mập mạp vô sỉ này, nhưng trên mặt lại cười hì hì, hỏi: "Lý tổng muốn cái gì, mở miệng nói là được rồi, có thể đáp ứng, tôi tuyệt đối sẽ không làm qua loa!"
Tề Đẳng Nhàn liếm liếm môi, nói: "Tôi nghe nói Từ tiểu thư... rất mọng nước!"
“???”
Vẻ mặt Từ Ngạo Tuyết ngạc nhiên, sau đó nổi giận, nuốt cục tức nói: "Trò đùa này có vẻ không buồn cười lắm!"
Advertisement
"Những gì tôi nói là thật, ở Mỹ tôi gặp được một người bạn tên là Tề Đẳng Nhàn, chính miệng hắn nói với tôi như vậy." Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Tâm trạng Từ Ngạo Tuyết như nổ tung, không ngờ rằng con rùa cụt cổ Tề Đẳng Nhàn này đi đến nơi chân trời góc biển lại bôi nhọ thanh danh của cô ta!
Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: "Cho nên, tôi muốn thử xem. Nếu quả thật đúng như lời người ta nói, tôi sẽ đưa ba phần dược phẩm đến, cũng không có vấn đề gì cả!"
Advertisement
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết thay đổi liên tục, một lát sau, cô ta cười dài nói: "Được thôi, đêm nay tôi ở trong phòng tổng thống lớn khách sạn Thiên Địa Hương Sơn chờ anh."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy thỏa thuận như vậy đi, tối nay chúng ta không gặp không về chứ?"
"Được, không gặp không về!" Từ Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý.
Tề Đẳng Nhàn buông bàn tay nhỏ bé của Từ Ngạo Tuyết ra, lưu luyến sờ soạng một chút, nói: "Buổi tối gặp lại."
Chờ sau khi hắn xoay người đi, trên mặt Từ Ngạo Tuyết lộ ra ý cười lạnh lùng ý, nghĩ thầm: "Chỉ sợ anh không có mạng để tới, đi chết đi, tên khốn!"
Ngay lúc này, Hoàng Văn Lãng lại tiếp đãi một vị khách quý, bang chủ Hồng bang Hương Sơn Mạnh Thiên Sanh, cùng với "Thần thủ" được mệnh danh là cao thủ hàng đầu của Hương Sơn Chiến Phi.
"Mạnh tiên sinh, mấy người dạo gần đây tổ chức cái đại hội võ đạo gì đó, thu hút rất nhiều cao thủ từ các nơi khác tới đây, ngư long hỗn tạp, khiến cho người bảo đảm an ninh của Hương Sơn chúng tôi rất áp lực đấy!"
Cảnh sát trưởng Hoắc Đa đứng bên cạnh Hoàng Văn Lãng, nói với Mạnh Thiên Sanh bằng giọng điệu khó chịu.
Mạnh Thiên Sanh cười ha ha, nói: "Cục trưởng Hoắc, đây chỉ là giao lưu võ học chính quy mà thôi, có áp lực an ninh gì chứ? Có Hồng bang và Long Môn ở đây, chắc chắn không ai dám gây chuyện.
"Huống chi, Chiến tiên sinh còn đang ở chỗ này, ai dám làm loạn trước đại hội, cũng phải vượt qua cửa ải của anh ta trước!"
“Có phải không, Chiến tiên sinh?”
"Thần thủ" Chiến Phi mặc một bộ trang phục thời Đường màu trắng, chân đi giày Thái Cực, cằm có ít râu, trên người có một loại khí chất siêu nhiên.
Chiến Phi mỉm cười với mọi người, sau đó chắp tay nói: "Thủ lĩnh Hoàng thị, cục trưởng Hoắc, hai người cứ yên tâm, có tôi ở đây, những người võ đạo này không có khả năng gây chuyện. Ai dám gây chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó.”
Nếu như người khác ăn mặc như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho người ta hiểu lầm là lừa đảo trên giang hồ.
Hoắc Đa nói với vẻ không mấy tin tưởng: "Chiến tiên sinh cả người là sắt, có thể đánh mấy cái đinh cơ chứ?!"
Chiến Phi cười ha hả, nói: "Cảnh sát trưởng Hoắc có thấy con chim trên tường kia không?”
Hoắc Đa nhìn theo hướng đó, liền nhìn thấy một con chim khách đang ngủ gật ở đầu tường.
“Thấy rồi, thế thì sao?" Hoắc Đa nhíu nhíu mày, không hiểu Chiến Phi nói vậy là có ý gì.
Chiến Phi cười to một tiếng, đột nhiên anh ta hơi động đậy chân, đùng một tiếng, mặt đất xung quanh người anh ta đều có cảm giác như đang chuyển động, dưới chân giống như giẫm phải đậu phụ, như sắp té ngã trên mặt đất.
Chỉ thấy thân hình Chiến Phi hóa thành một cái bóng trắng, tốc độ cả người cực kỳ nhanh, thoáng cái đã đến phía dưới vách tường.
Anh ta nhảy lên một cái, cao hơn một mét, hai chân đạp hai phát lên trên vách tường, lại nhảy lên không trung khoảng hơn hai thước, ngay sau đó, một bàn tay to vươn ra, trực tiếp bắt gọn con chim khách vào trong tay.
Vừa rồi Chiến Phi giậm chân một phát, trong lòng tất cả mọi người sợ tới mức run lên,ai cũng cảm thấy màng nhĩ đau nhức, thậm chí chỗ bàng quang cũng cảm thấy có chút áp lực.
Sau khi đã phục hồi lại tinh thần, Chiến Phi đã bắt được chim khách trên đầu tường cách đó hơn mười mét.