Tuyệt Thế Cường Long

Chương 127: Cũng dám gọi thẳng đại danh của báo ca?”




Chương 127

“Không sao, uống hết bát canh này, anh cũng đủ no rồi đấy.”

“Uống hết bát canh này, sau đấy ngoan ngoãn cút ra ngoài với Lý Vân Uyển, tôi có thể tha thứ cho sự vô tri của anh.”

Từ Tiểu Ngọc giễu cợt, cho rằng mình đang giữ ưu thế.

Tề Đẳng Nhàn lập tức cảm thấy ghê tởm, ăn không trôi nữa, tiện tay vứt miếng đùi gà sang một bên, sau đó ngoài cười nhung trong không cười “Cố có biết không, ông đây ghét nhất là người khác giẫm đạp đồ ăn!”

“Gi ẫm đạp đồ ăn? Tôi giẫm đạp cho anh xem.” Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói.

“Phi! Phi! Phi!”

Người của tập đoàn Hổ Môn nhao nhao mở mồm, mỗi người một bãi nước bọt vào trong bát canh.

Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói “Anh uống hết cho tôi, nếu không, hôm nay dưới đáy cảng Trung Hải, lại có thêm một cái xác.”

Lời của Từ Tiểu Ngọc, khiến Lý Vân Uyển có cảm giác không rét mà run.”

Tập đoàn Hổ Môn, quả thật có năng lực làm ra chuyện đấy!

“Người thông minh phải biết thức thời, chúng ta đi trước đi, dù sao bọn họ người đông thế mạnh!”

Lý Vân Uyển chột dạ, sợ Từ Tiểu Ngọc làm gì Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn ngược lại cười cười, giơ tay cầm lấy bát canh, trên mặt nước còn mấy bãi nước bọt nổi lềnh bềnh.

“Bình thường, ở trong ngục, không có chuyện có đồ ăn miễn phí.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

Từ Tiểu Ngọc thấy hắn cầm bát canh lên, mặt còn lộ nụ cười trào phúng, nói: “Muốn uống thì uống nhanh đi, đừng nói lảm nhảm nữa!”

“Vừa nãy kiêu ngạo bao nhiêu, giờ lại sợ hãi bấy nhiêu, tôi phải xem hắn uống hết bát canh này, không còn một giọt!”

“Còn nói là ghét người giẫm đạp thức ăn? Cái tôi có là tiền, giẫm đạp thì đã làm sao?”

Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: “Bởi vì, tù nhân đều biết tôi rất ghét người lãng phí đồ ăn!”

Từ Tiểu Ngọc vười lạnh nói: “Thì sao? Không để lãng phí đồ ăn, thì anh nhanh uống hết đi?

Lúc này đột nhiên Tề Đẳng Nhàn ra tay, tóm lấy cổ của Từ Tiểu Ngọc, vặn mạnh một cái, ấn xuống mặt bàn, cả bát canh đổ thẳng vào mặt.

Tuef Tiểu Ngọc không ngờ rằng trong tình huống này Tề Đẳng Nhàn còn dám động tay, bất ngờ không kịp đề phòng, mồm và mũi đều bị nước canh đổ vào!

“Vậy nên, cô nên uống hết.” Tề Đẳng Nhàn buông bát canh xuống, lạnh lùng nói!

Mọi người xung quanh đều há hốc miệng, cũng không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại thô bạo như thế, lại đột nhiên ra tay với Từ Tiểu Ngọc.

Từ Tiểu Ngọc ghê tởm, ho liên tục, mặt đỏ bừng, chửi: “Anh… Anh… Anh dám làm thế với tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!”

Tề Đằng Nhàn không để ý, cầm xấp tiền trên mặt bàn của Từ Tiểu Ngọc.

“Thức ăn trên bàn bị các người làm bẩn rồi, số tiền này, coi như là tiền bồi thường.” Tề Đẳng nhàn lạnh lùng nói, “Hôm nay, các người phải ăn hết bàn thức ăn này không chừa một miếng nào, không được lãng phí thức ăn.”

“Nếu không, không ai được rời khỏi phòng này.”

Lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm đám người tập đoàn Hổ Môn vô cùng tức giận, người nào cũng lộ ra ánh mắt hung ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.