Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1248: “Hãy cho tôi được phép cảm ơn ông”




 

 Tề Đẳng Nhàn mỉm cười rồi lắc đầu,  hắn thầm nghĩ trong lòng rằng hay là thôi đi, nếu như sau này thân phận của hắn bị bại lộ thì toàn bộ nhà họ Hứa sẽ phải cùng nhau cuốn gói chạy trốn theo hắn mất.  

 

“Ha ha, thanh niên còn trẻ tuổi mà biết mạnh dạn vươn lên là chuyện rất tốt. Có điều chú cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, chú vẫn để lại cho cháu cơ hội này, nếu như mai sau cháu đã nghĩ thông suốt rồi thì có thể đến tìm chú để bàn lại.” Hứa Trường Ca nói một cách hào sảng.  

 

“Cháu cảm ơn chú Hứa, cháu sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói.  

 

Hứa Trường Ca khẽ gật đầu, sau đó ông lại hỏi tiếp: “Bát Quái Chưởng của cháu thực sự rất lợi hại, sư phụ của cháu là ai vậy? Chú cũng có quen biết với khá nhiều cao thủ ở Hương Sơn.”  

 

Tề Đẳng Nhàn trả lời ông: “Một thân công phu của cháu là do cha cháu và một đám tội phạm dạy cho đấy, ông ấy cũng chẳng có danh tiếng gì cả đâu.”  

 

Hứa Trường Ca ồ lên một tiếng, thấy Tề Đẳng Nhàn không muốn nói chi tiết về chuyện này nên cũng không hỏi thêm gì nữa.  

  Advertisement

“Mặc dù cháu không muốn về làm việc cho chú nhưng chú vẫn muốn giúp đỡ cháu một chút, chú thực sự rất tán thưởng một cậu thanh niên trẻ tuổi như cháu, chắc chắn sau này cháu sẽ cực kỳ thành công. Mấy ngày nữa chú sẽ dẫn cháu tới tham gia buổi tiệc do thị trưởng mới họ Hoàng của thành phố này tổ chức, sau đó chú sẽ giới thiệu cháu với tiểu thư Melissa.”  

 

“Cho dù cháu đã đắc tội với nhà họ Trần ở Nam Dương, nhưng nếu như có cô bé ấy giúp đỡ thì cháu cũng không cần phải lo lắng quá nhiều nữa đâu.”  

 

Hứa Trường Ca nói với vẻ vô cùng hào phóng, có lẽ ông có ý muốn bù đắp cho Tề Đẳng Nhàn, cũng có thể ông có ý muốn đầu tư vào tương lai của bản thân.  

 

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cười thầm trong lòng: Nếu như chú thực sự giới thiệu cháu với Từ Ngạo Tuyết thì chỉ sợ rằng cô ta sẽ hát một bài “Hãy cho tôi được phép cảm ơn ông” mất!  

 

Có điều Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy khá là ngạc nhiên, xem ra Từ Ngạo Tuyết thực sự đang phất lên như cá gặp nước ở Nam Dương này, ngay cả Hứa Trường Ca cũng phải nói ra những lời vừa nãy, có thể thấy cô ta lợi hại biết bao nhiêu.  

 

“Vâng vâng vâng, từ lâu cháu cũng mang lòng ngưỡng mộ tiểu thư Melissa rồi, cháu đành phải làm phiền chú Hứa một phen này vậy.” Tề Đẳng Nhàn chắp tay rồi nói.  

 

“Cháu đừng khách sáo làm gì, chúng ta gặp nhau âu cũng là cái duyên, nếu như có chuyện gì thì chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải.” Hứa Trường Ca mỉm cười rồi nói.  

 

“Không thành vấn đề gì, chú Hứa đã đánh giá cao cháu như vậy thì tất nhiên cháu cũng sẽ ra tay giúp đỡ nếu như chú gặp chuyện rắc rối.” Tề Đẳng Nhàn lập tức đồng ý ngay, không nhiều lời thêm một câu nào nữa.  

 

Hứa Trường Ca rót cho Tề Đẳng Nhàn một chén trà, sau đó nói: “Nhà họ Hứa của bọn chú tuy không phải là dạng tai to mặt lớn như nhà họ Hà ở Hương Sơn này, thế nhưng bọn chú tính ra cũng có thể coi là có chút địa vị, nếu như cháu muốn tránh né nguy hiểm thì cứ yên tâm ở lại đây là được rồi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn gật đầu đồng ý, hắn cũng đang có ý định như vậy, chừng nào cục An ninh quốc gia cảm thấy không còn vấn đề gì nữa và ngừng theo dõi hắn thì hắn mới có thể rời đi.  

 

Nếu cứ bị cục An ninh quốc gia nhìn chằm chằm từng ly từng tí một như bây giờ thì rất nguy hiểm, ngộ nhỡ hắn sơ sẩy để lộ ra thân phận thật của mình thì sợ rằng tất cả những cao thủ đông đúc ở Hương Sơn đều sẽ tìm đến đập chết hắn mất.  

 

Huống hồ hiện nay cái đầu của hắn còn được gia tộc của Jimmy de Rothschild treo giải thưởng lên đến một tỷ đô la mỹ, không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng của hắn ra để đổi lấy số tiền ấy, mà cho dù có không cần tiền thì cũng có thể khiến cho gia tộc Rothschild nợ mình một ân huệ to lớn.   

 

Hứa Trường Ca và Tề Đẳng Nhàn nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng hai người vẫn không nhịn được mà quay lại với chủ đề võ học.  

 

Sau khi nghe xong những ý kiến của Tề Đẳng Nhàn đối với võ học, Hứa Trường Ca không thể không ngẩn người rồi nói bằng giọng vô cùng ngạc nhiên: “Cháu có chắc là cha cháu không hề có danh tiếng gì không? Những lý luận võ học mà cháu vừa mới trình bày với chú đã không hề thua kém gì so với các đại tông sư từ thời xa xưa như Dương Lộ Thiền, Tôn Lộc Đường hay Lý Thư Văn rồi!”   

Trong vô thức, Hứa Trường Ca đã cho rằng những lý luận võ học ấy đều là do học được ở chỗ Tề Bất Ngữ.  

 

 

Nhưng trên thực tế thì những lý luận võ học ấy đều là do tự mình đúc kết ra được.  

 

 

Tề Bất Ngữ chưa từng dạy Tề Đẳng Nhàn một chút lý luận võ học nào cả, tất cả đều là do bản thân hắn tự mình suy nghĩ rồi đúc kết, hơn nữa Tề Bất Ngữ còn không nói được, chẳng phải là ông phải dùng máy tính để gõ những lý luận dài dòng đò ra hay sao, không thấy mệt à?  

 

 

“Thực ra những thứ vừa rồi là do cháu tự mình nghĩ được…” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt có chút ngượng ngùng.  

 

 

“Ha ha…” Hứa Trường Ca chỉ cười một tiếng, thực ra trong lòng ông không hề tin tưởng câu nói vừa rồi một chút nào, bởi vì ông không tin một người còn trẻ tuổi như Tề Đẳng Nhàn lại có năng lực lớn đến vậy.  

 

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đã đi ra ngoài, Hứa Trường Ca không nhịn được mà cảm thán: “Đúng là bệnh chung của đám thanh niên thời nay mà, đứa nào cũng ham khoe mẽ hư vinh, lại còn thích được khen ngợi nữa chứ. Có điều cũng không sao cả, mình sẽ đợi đến khi cậu ta già thêm mấy tuổi nữa, sau khi trưởng thành hơn thì cậu ta cũng sẽ không còn như vậy nữa rồi. Nói tóm lại là thằng nhóc này thực sự không tệ, cho dù cậu ta không có quan hệ mờ ám gì với con bé Tiểu Ngọc nhà mình thì cũng đáng để đầu tư vào đấy.”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.