Chương 1190
Bây giờ cô ta rất chắc chắn rằng người đánh cờ với mình hôm qua chính là bản thân Tề Đẳng Nhàn.
Từ phong cách đánh cờ có thể nhìn người, từ cách đánh võ cũng có thể nhìn người, hai ván cờ mà cô ta thua ngày hôm qua, đối thủ đều đã đi theo con đường lấy nhu thắng cương, rõ ràng là người đó am hiểu rất sâu sắc về đạo lí hắc bạch ân dương của Thái Cực.
Lý thuyết Thái Cực mà Tề Đẳng Nhàn thể hiện ra ngày hôm nay khiến cho Triệu Hồng Nê vô cùng công nhận.
“Cô là ai thế, đừng có làm phiền chúng tôi luyện võ có được không hả?” Lúc này, Dương Quan Quan đi đến là lạnh lùng nói.
“Ế?” Triệu Hồng Nê quay đầu nhìn sang, trên mặt hiện nên một nét cười nhàn nhạt: “Cô nhóc nghịch ngợm này luyện được một chút võ thuật mà đã cảm thấy bản thân mình rất lợi hại rồi à?”
Ánh mắt của Dương Quan Quan lạnh đi, cô ấy nói: “Cô có muốn thử xem không?”
Tề Đẳng Nhàn ngăn lại ở giữa hai người, vẫy vẫy tay và nói: “Cô đừng có đánh nhau với cô ta, cô gái này luyện Ngạnh Thái Cực đó, cô không phải đối thủ của cô ta đâu.”
Lần trước Tề Đẳng Nhàn đã chứng kiến việc Triệu Hồng Nê dùng một chiêu “Tay vung tì bà” để ném một tên côn đồ ra ngoài như thế nào rồi, hắn rất rõ về trình độ võ thuật của cô ta, với trình độ hiện tại của Dương Quan Quan thì vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể chiến đấu với cô ta.
“Không đánh thì làm sao mà biết được!” Dương Quan Quan lại nói với giọng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Từ khi được rèn luyện ở nhà tù U Đô, tính cách của cô ấy đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, dũng khí cũng vô cùng dồi dào, cách nói chuyện cũng có lực hơn lúc bình thường rất nhiều.
Triệu Hồng Nê không thèm để ý đến Dương Quan Quan nữa mà lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Bao giờ anh mới lại chơi cờ với tôi?”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ uể oải: “Hôm khác đi, bao giờ rảnh lại hẹn nhau trên mạng tiếp.”
Triệu Hồng Nê nghe ra một tia manh mối, cô ta nói: “Tại sao lại không đánh cờ trực tiếp?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi bận lắm, làm ông chủ của một công ty lớn như thế liệu có thời gian rảnh mà ngồi xuống đánh cờ với cô hay sao?”
Triệu Hồng Nê ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy cũng khá hợp lí.
Triệu Hồng Nê cõng bàn cờ rời đi, bím tóc đuôi ngựa ở sau đầu vung qua vung lại rất có tiết tấu, chỉ nhìn bóng lưng của cô ta thôi mà đã làm cho người ta cảm thấy rất tươi mát và thoát tục rồi.
“Cô ta rất lợi hại à?” Dương Quan Quan không nhịn được mà cau mày, giọng nói nghi ngờ: “Sao tôi không cảm nhận được nhỉ!”
“Cô ta là Triệu Hồng Nê, kỳ thủ chuyên nghiệp cấp ba, đoán chừng là do có đạo lí của cờ vây hun đúc nên cô không cảm nhận được hơi thở hung hãn của người học võ trên người cô ta.”
“Đừng thấy khí chất của cô ta nho nhã yếu ớt mà coi thường, nếu như thực sự phải đánh nhau thì cô thực sự không phải là đối thủ của cô ta đâu.”
“Một người đàn ông cao lớn nặng tám mươi lăm cân mà cô ta tiện tay một cái là ném bay ra cả vài mét đó.”
Tề Đẳng Nhàn cười với Dương Quan Quan và nói với giọng cô cùng nghiêm túc.
Hoàng Sung ở bên cạnh cũng gật đầu và nói: “Cô gái này thực sự rất nguy hiểm, tôi đã ở trong lực lượng đặc biệt rất nhiều năm nên có một loại trực giác rất tự nhiên.”
“Tôi cảm thấy trong người cô gái này có một con mãnh hổ đang ngủ say, một khi tỉnh lại, nó sẽ ăn thịt người đó!”