Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1156: “Tôi nhận thua!!!”




Chương 1156

Park Sung Sin nói bằng vẻ mặt ngạo nghễ, anh ta có cảm giác rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chừng nào vẫn còn quyền sở hữu phương thuốc đặc hiệu, anh ta có thể có được cả thiên hạ này.

Những đại diện của các công ty dược phẩm khác đang lặng lẽ quan sát cũng rầu rĩ trong lòng, hành động bán thuốc đặc hiệu với giá rẻ của công ty dược phẩm Thượng Thiện quả là đã triệt đường sống của các đối thủ cạnh tranh khắp bốn phía.

Park Sung Sin vừa dứt lời, quả nhiên sắc mặt của các nhân viên cao cấp thuộc công ty dược phẩm Thiên Lai lập tức trở nên rất khó coi.

Đám người ở bệnh viện tỉnh đúng là đáng ghét, chỉ nhập ở chỗ họ mấy thứ lặt vặt như oxi già và nước sát trùng vân vân, căn bản chẳng có bao nhiêu lợi nhuận đáng nói.

Những thứ tốt thì gần như họ chỉ lấy ở chỗ công ty dược phẩm Thượng Thiện!

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Chim nhỏ à, anh không nên nói ra những lời như vừa rồi đâu, coi chừng có ngày lại bị bẽ mặt đấy!”

Park Sung Sin đáp trả: “Ồ? Nhưng mà tôi lại thích nói thế đấy!”

“Công ty dược phẩm Thượng Thiện của chúng tôi sẽ bao thầu toàn bộ thuốc của phòng khám Mai La! Đến cả Chúa Jesus cũng đừng hòng thay đổi được kết quả này!”

“Tôi nói thế đấy!”

Park Sung Sin ăn nói vô cùng khí phách, thậm chí anh ta còn hung hăng dốc ngược ngón cái xuống đất hai lần, sự tự tin lộ ra cực kỳ rõ rệt.

Trên gương mặt của Dương Quan Quan hiện lên vẻ tức cười, công ty dược phẩm Thiên Lai thậm chí còn ký cả hợp đồng với phòng khám Mai La rồi cơ, họ hầu như chịu trách nhiệm cung cấp 80% số thuốc cho phòng khám Mai La sử dụng, bây giờ Park Sung Sin lại nói ra những lời như vậy, quả thực có chút khôi hài!

“Chim nhỏ à, anh chắc chắn rằng anh có thể giành được quyền cung cấp thuốc cho phòng khám Mai La phải không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi lại như có điều suy nghĩ.

“Tôi có phương thuốc đặc hiệu, công ty dược phẩm Thiên Lai các cậu là cái thá gì mà dám so sánh với chúng tôi?!” Park Sung Sin lạnh lùng nói.

Đúng lúc ấy, trưởng khoa Dược của phòng khám Mai La xuất hiện.

Trùng hợp thay là vị trưởng khoa này cũng là người Triều Tiên, thậm chí ông ta còn có quen biết với Park Sung Sin từ ngày trước nữa.

Dù công ty dược phẩm Thiên Lai đã ký hợp đồng với phòng khám Mai La nhưng quá trình cung ứng dược phẩm toàn diện vẫn chưa được bắt đầu, hơn nữa cuộc cá cược vẫn còn đó, chuyện này được giữ bí mật khá kín kẽ, Vladimir chưa từng kể cho bất kỳ ai.

Ngay cả trong số những bệnh nhân tới xem bệnh hôm nay cũng có không ít người cầm đơn thuốc đến bệnh viện tỉnh hoặc bệnh viện thành phố để mua thuốc kê đơn, bởi vì trừ những loại thuốc cơ bản ra thì đến nay phòng khám Mai La còn thiếu rất nhiều loại thuốc chưa nhập về!

Trưởng khoa Dược tên là Choi Jae Min, ông ta vừa nhìn thấy Park Sung Sin đã treo nụ cười tủm tỉm lên mặt: “Tổng giám đốc Park đấy à, ban nãy tôi bận quá nên không thể tiếp đón từ xa, mong cậu không thấy phiền lòng!”

Vì phòng khám vừa mới được khai trương nên các đơn vị hành chính đều rất bận rộn, Choi Jae Min phải tiếp đón hết người này đến người khác, toàn là những người giữ chức vị cao trong các xí nghiệp dược phẩm, ông ta thực sự rất bận rộn.

“Ha ha ha, trưởng khoa Choi, không ngờ ông lại lợi hại đến mức có thể công tác tại phòng khám Mai La! Quả nhiên những người ưu tú thì đi đến nơi nào cũng được người ta trọng dụng hết!” Park Sung Sin lập tức giở trò vuốt đuôi nịnh bợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.