Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1136: “Đẩy cửa sổ nhìn trăng”.




 

Chương 1136

Lý Vân Uyển tức giận nói: “Anh nói cái gì cơ? Phải quỳ xuống với anh à?!”

Park Sung Sin nói: “Không sai, nếu như giám đốc Tề không muốn, vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty dược phẩm bản thân mình mới thành lập từng bước phá sản lâu! Chỉ một bệnh viện mà thôi, sợ không đủ cho Tề tổng anh nuôi sống toàn bộ công ty đúng không? Ha ha ha…”

Park Sung Sin cực kỳ đắc ý, cảm thấy mình đã ép Tề Đẳng Nhàn đến tình trạng này là một chuyện làm anh ta vô cùng vui sướng.

Muốn lấy được thuốc đặc hiệu Triều Tiên với giá thấp của Dược phẩm Thượng Thiện bọn họ, rất đơn giản, điều kiện thứ nhất đó là từ chối hợp tác với Dược phẩm Thiên Lai!

Đối mặt với Park Sung Sin đầy vẻ kiêu ngạo, Lý Vân Uyển chỉ có thể bất lực và tức giận.

Không có cách nào khác, anh ta có cái hào quang là khách nước ngoài, anh ta không đập phá, không phóng hỏa, chỉ nói vài câu cợt nhả thôi, còn có thể đánh anh ta chắc?

Phải biết rằng, lần cuối cùng Tề Đẳng Nhàn tìm xã hội đen tới đánh người chính là bởi vì hắn hoàn toàn không thể tự mình ra tay.

Park Sung Sin nhìn Tề Đẳng Nhàn, mặt đầy vẻ khoe khoang, bây giờ tình thế mạnh hơn người, anh ta chiếm thế thượng phong, tất nhiên phải làm nhục đối thủ một phen.

“Thế nào? Hoa Quốc có một câu ngạn ngữ cổ, nói rằng một người đàn ông có thể co được duỗi được.”

“Đến Hàn Tín cũng đã chịu nhục chui háng, hay là Tề tổng đây còn lợi hại hơn cả Hàn Tín nhỉ?”

“Quỳ xuống và khấu đầu với tôi, bàn tay tôi vung lên, ngay lập tức các người sẽ có rất nhiều đơn đặt hàng từ Dược phẩm Thiên Lai!”

Park Sung Sin đắc thắng nói, mặc dù biết rằng Tề Đẳng Nhàn không đời nào quỳ xuống trước mặt anh ta, nhưng anh ta vẫn muốn nhục nhã hắn bằng lời nói.

“Park tổng, làm người không nên quá khoa trương, nếu không gió lớn sẽ thổi tới đầu lưỡi đấy!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

“Hahaha, ngược lại tôi muốn xem xem, gió thổi tới lưỡi tôi như thế nào!” Park Sung Sin cười.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Vậy thì chúng ta sẽ so xem số lượng hàng hóa tháng này của ai tốt hơn, tiền đặt cược là 100 triệu, không biết cậu có dám cược không?”

Sắc mặt Park Sung Sin trở nên lạnh lùng, nói: “Tề tổng, cậu muốn cho tiền, tôi cũng không có ý kiến! Được rồi, tôi đánh cược với cậu, 100 triệu!”

Hai người chạm mặt ở ngay lối vào của Cục quản lý dược phẩm, khiến cho rất nhiều người đến vây xem.

Mọi người nghe nói Tề Đẳng Nhàn muốn đặt cược 100 triệu với Park Sung Sin, hơn nữa lấy lượng hàng hóa tháng này ra so sánh thì đều nghẹn họng nhìn .

Bọn họ biết rằng Tề Đẳng Nhàn thật sự giàu có, nhưng giàu có thì có thể tiêu xài như vậy sao?

Đây không phải là tặng không bên kia sao? Bây giờ, Dược phẩm Thượng Thiện đã ký hợp đồng với nhiều bệnh viện như vậy, còn Tề Đẳng Nhàn chỉ có một bệnh viện huyện, sao có thể so sánh được?

“Tề tổng, bình tĩnh lại, tạm thời đừng manh động, lui đầu là bờ!” Một vị lãnh đạo Cục quản lý dược phẩm thấp giọng nói.

“Cô Lý, cô nên trấn an Tề tổng, đừng để bị đối phương khiêu khích… Cá cược như vậy quá bất lợi!” Có người có quan hệ tốt thấp giọng nhắc nhở Lý Vân Uyển.

Lý Vân Uyển cau mày, không can thiệp, vì cô ta rất tin tưởng vào Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn tin một cách ngu ngốc.

Cô ta biết rằng nếu Tề Đẳng Nhàn có đủ tự tin để lên tiếng thì nhất định có thể xoay chuyển tình thế và tìm ra cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.