Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1128: "Anh định bảo cha anh ra tay sao?"




Chương 1128

“Sư gia bảo trọng a!” Hoàng Sung cũng không thể không hạ thấp địa vị, bộ dạng ủy khuất.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ý của bố tôi là tôi phải quý trọng và chăm sóc cô thật tối!”

Mặt Dương Quan Quan đỏ bừng, cả giận nói: “Nói bậy bạ gì đó!”

Sau đó, cô ấy cảm thấy bản thân ở trước mặt trưởng bối nói như vậy, khó tránh khỏi không lễ phép, lại cười nói: “Anh đương nhiên phải quý trọng tôi rồi, dù sao, tôi cũng là một thư ký tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy đâu!”

Tề Bất Ngữ cười cười, lái xe rời đi.

“Bây giờ tôi thấy có gì đó không giống.” Hoàng Sung nhìn chiếc Jeep cũ kĩ kia đã đi xa, không khỏi nghiêm túc nói.

“Cái gì không giống?” Dương Quan Quan hỏi.

“Sư gia là đây là chân nhân bất lộ tướng, sau này nếu phải rời khỏi nhà tù U Đô, tôi đoán chừng, đó chừng nhất định sẽ nổi sóng lớn!” Hoàng Sung vẻ mặt nghiêm túc nói, “tâm hồn của hổ, gai góc như hoa hồng!”

“Làm sao vậy, đọc tiểu thuyết nhiều quá à? mau cút đi mua vé đi!” Tề Đẳng Nhàn một cước đá vào mông của Hoàng Sung, suýt nữa đá anh ngã.

Một màn này, Dương Quan Quan cười thích thú.

Tuy nhiên, bây giờ cô ấy cũng cảm thấy như vậy , lúc trước nhìn thấy Tề Bất Ngữ, chỉ cảm thấy ông giống một thư sinh nho nhã yếu đuối.

Nhưng hiện tại trình độ đã có tiến bộ, chăm chú đánh giá, lại phát hiện người đàn ông này, giống như một con sư tử đang ngủ say, đang chờ đợi thời cơ, một khi tỉnh lại, đó chính là trị vì thiên hạ.

Cô ấy mơ hồ cảm giác được, trong lồng ngực Tề Bất Ngữ tựa hồ cất giấu một ngọn lửa đang cháy rực.

Ngọn lửa này, phảng phất đủ để nổ tung một tòa thành thị!

Ba người trở về thành phố Trung Hải cũng giống như lúc mới tới đây, thuận buồm xuôi gió, máy bay an toàn đáp xuống sân bay.

Hướng Đông Tình đã chờ ở cửa sân bay, hai tay đút trong áo khoác, trên mặt đeo kính râm, một dáng vẻ mỹ nhân cao lãnh, người chung quanh nhìn, còn tưởng rằng là một đại minh tinh nào đó.

“Hướng tổng!”

Đối mặt với người phụ nữ mang khí chất mạnh mẽ như Hướng Đông Tình, Dương Quan Quan và Hoàng Di không dám thô lỗ, vội vàng chào hỏi.

Hướng Đông Tình cũng chỉ khẽ gật đầu, bảo ba người lên xe.

Hướng Đông Tình muốn tìm đủ thời gian bàn bạc chuyện của công ty dược phẩm, hiện tại công ty dược phẩm đã chính thức thành lập, được mệnh danh là công ty hữu hạn Đông Hải Dược phẩm Thiên Lai.

Trên tên công ty muốn thêm tiền tố “Đông Hải” đương nhiên là bởi vì muốn thể hiện đây là doanh nghiệp bản địa, đồng thời cũng bao hàm dã tâm muốn mở rộng chuyện làm ăn khắp toàn tỉnh của Hướng Đông Tình.

Tỉnh Đông Hải thiếu doanh nghiệp dược phẩm bản địa, phần lớn đều là đến từ bên ngoài, điều này đối chính phủ bản địa mà nói có vẻ có chút bất lợi.

Tề Đẳng Nhàn có chút bất đắc dĩ, Hướng Đông Tình đặt tên công ty là “Thiên Lai” chính là bởi vì hắn.

Hiển nhiên cũng giống như thành lập tự nhiên, tổ chức toàn bộ thành viên công ty, sau đó ném tất cả cho hắn vận hành, để hắn quản lý.

Dương Quan Quan nhìn thấy biểu cảm kia của Tề Đẳng Nhàn đã muốn cho hắn hai cái gậy gộc, chưa từng thấy loại người được lợi lộc còn khoe mẽ như thế này, doanh nghiệp thuốc này nếu như vận hành tốt thì chính là nguồn tiền mặt khổng lồ đấy!

“Nghiệp vụ đầu tiên chúng ta muốn bàn bạc chính là bệnh viện tỉnh Đông Hải.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.