Chương 1086
Tề Đẳng Nhàn cũng gật đầu phụ hoạ theo: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ trao đổi bình thường, có gì mà đáng xấu hổ đâu chứ.”
Hoàng Tình Ca tỏ ra khinh bỉ hai tên này, xoay người rời đi.
Tối hôm đó, cả Tề Đẳng Nhàn lẫn Chung Huy đều nghỉ ngơi trong phòng ngủ lớn của Hoàng Văn Lãng.
Phòng ngủ rất rộng rãi, kê thêm hai cái giường xếp quân dụng, khó khăn lắm mới có thể chen người nằm gọn ở trên đó.
Ban ngày Hoàng Văn Lãng phải đi làm, xử lý công việc, trông vô cùng bận rộn, cho nên sau khi tắm rửa, thay đồ ngủ, vừa đặt người lên giường đã ngáy khò khò vào giấc.
Chung Huy nằm trên giường xếp quân dụng, hai mắt mở to, lạnh lùng nói: “Nếu có gặp phải nguy hiểm, tôi không rảnh mà quản tới sống chết của cậu đâu!”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh trả lời: “Không cần anh lo, tự lo tốt cho bản thân mình trước đi.”
Chung Huy lại nói: “Tôi sẽ không cứu một người không biết tốt xấu, mà ngược lại có khi để kẻ đó chết lại khiến người khác cảm thấy phấn khích đấy!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Trái ngược nhỉ, nếu anh gặp phải nguy hiểm tôi nhất định sẽ cứu giúp. Bởi vì tôi sợ sinh mệnh.”
Lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho người ta cảm thấy thật vô nghĩa, nếu để những người bị hắn đánh chết ở dưới đất nghe được chỉ sợ bọn họ oán hận bò ra khỏi mộ để tìm hắn nói chuyện, hỏi xem hắn sợ sinh mệnh đến mức nào.
“Người trẻ tuổi các cậu nói chuyện thú vị đấy, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ thích cậu đâu!” Chung Huy vẫn lạnh nhạt như trước.
Anh ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chính là loại người chán sống liều chết, vì cơ hội bám vào quyền quý mà làm ra đủ chuyện ngu ngốc.
Còn không biết tự lượng sức mình đòi đến bảo vệ Hoàng Văn Lãng nữa chứ? Hắn cảm thấy mình có thực lực đó à?
Người muốn đối phó Hoàng Văn Lãng lần này đến từ tổ chức Huyết Khô Lâu danh tiếng lẫy lừng, tổ chức này chính là do tên phản bội Cục An ninh Quốc gia Hồng Thiên Đô một tay lập nên!
Người tên là Hồng Thiên Đô này, khi còn ở Hoa Quốc đã được xưng là “La Hán Quốc gia”, La Hán là chức vị chỉ đứng sau Phật, Bồ Tát, có thể đạt được danh tiếng này thì chứng tỏ là một người cực kì ghê gớm.
Sau khi chạy trốn ra nước ngoài, tu vi của người này lại có bước tiến lên, ngay cả Phó Phong Vân cũng nói có lẽ ông ta đã vượt qua thể lực của con người, được các nước bao gồm cả Hoa Quốc liệt vào nhân vật nguy hiểm cấp “S”.
Tề Đẳng Nhàn nằm trên giường xếp quân dụng, nhắm mắt lại.
Những ngày gần đây của hắn trôi qua rất thoải mái, cơ thể bị đạn bắn vào khi đánh nhau với Ngọc Tiểu Long đã gần như khỏi hẳn, thân thể đã đạt tới trạng thái không tệ.
Bảo vệ Hoàng Văn Lãng là nhiệm vụ mà Phó Phong Vân giao cho hắn, nếu không phải người thuộc tổ chức Huyết Khô Lâu nổ tung biệt thự của hắn, hắn cũng không bằng lòng tiếp nhận loại nhiệm vụ thế này.
“Hy vọng là một đối thủ thú vị một chút, dù sao áp lực cũng rất lớn!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Hắn càng lớn mạnh, lại càng thiếu áp lực sinh tử khi chiến đấu với Triệu Hằng Vũ, Từ Ngọc Giai và Ngọc Tiểu Long, chỉ có gặp phải loại áp lực này mới có thể khiến hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Tất nhiên hắn luôn muốn trở nên mạnh mẽ hơn bởi vì có rất nhiều điều đang chờ đợi hắn ở phía trước nữa.
Nhất là sau khi nghe qua vị “Thiên phạt” kia của Triệu gia qua miệng Từ Ngạo Tuyết hắn càng cảm thấy có động lực tiến lên.