Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1079: Không thể trách được người khác.”




Chương 1079

Tên bắt cóc lùi lại hai bước, ngã xuống đất, không nhúc nhích, lồ ng ngực lộ ra một mảnh toàn vết máu.

Tề Đẳng Nhàn mặt không chút thay đổi cầm khẩu súng lục P1911 quân dụng đứng tại chỗ.

Dương Quan Quan cùng Kiều Thu Mộng nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm, vốn tưởng rằng hắn sẽ dùng võ công cao hơn đánh cho đối phương răng rơi đầy đất, nào ai mà ngờ hắn lại móc súng ra bắn chết người tại chỗ…

“Tề tổng, anh…Đúng là không biết xấu hổ?” Dương Quan Quan nhịn không được mà cười khổ nói.

Bọn bắt cóc muốn so võ công với Tề Đẳng Nhàn, kết quả Tề Đẳng Nhàn trực tiếp móc súng bắn người ta thành cái sàng, thế này thì hơi quá rồi.

Tề Đẳng Nhàn khinh thường thu hồi khẩu súng lục, nói: “Cô thì biết cái gì, đây gọi là thời đại thay đổi!”

Dương Quan Quan đỏ mặt nói không nên lời, nếu bây giờ mà cãi nhau thì kiểu gì cũng sẽ bị giáo huấn lại hai câu, dứt khoát không nói thì vẫn hơn.

Chỉ là, sự khinh thường trong lòng cô ta đối với Tề Đẳng Nhàn không hề giảm đi chút nào, cũng qua loa quá rồi, người ta đang so với quyền cước mà hắn lại trực tiếp móc súng, đúng là không có tẹo đạo đức võ thuật nào!

“Cái này hơi coi thường võ đức rồi. Chúng ta luyện võ, không phải luôn lấy đạo đức đặt lên trên cùng sao?” Kiều Thu Mộng vịn tường th ở dốc, do dự hỏi.

“Nhất mệnh nhì vận tam thượng du á, tứ tích âm đức lục độc thư.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

“…” Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng nhìn nhau.

“Nhất mệnh nhì vận tam thượng du á” là quỷ gì vậy? Rõ ràng là “Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức ngũ độc thư!”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, mỉm cười, nói: “Người trẻ tuổi chúng ta không cần nói năm.”

(*) Câu gốc là “Nhất mệnh nhì vận tam phong thủy tứ tích âm đức ngũ độc thư” – Tề Đẳng Nhàn chế “tam phong thuỷ” thành “tam thượng du á” và bỏ năm để “ngũ độc thư” thành “lục độc thư”.

Hai cô gái đều bị những lời này của hắn chỉnh đến dở khóc dở cười, có kiểu chơi chữ ngang như vậy à? Hắn thấy mình hài hước lắm, phải không?

Lúc này, Hoàng Tình Ca cũng đã tỉnh táo lại, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ở đây liền không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Không biết vì sao, chỉ cần hắn ở đây đã khiến người khác cảm thấy rất an toàn.

“Không phải nói có hai tên bắt cóc sao? Sao chỉ có một? “Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Dương Quan Quan thận trọng nói: “Có một người bị tôi dùng đá đánh lén vào huyệt thái dương, chảy rất nhiều máu, chắc chết rồi!”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, chạy vào trong phòng nhìn, chỉ thấy trên mặt đất là một thi thể nằm yên, vẫn chưa chết nhưng huyệt thái dương có một vết thương rất lớn, máu vẫn còn theo đó chảy ra ngoài.

Hắn quay đầu nhìn thấy trên mặt đất là một hòn đá bén nhọn nhuốm máu liền hiểu là chuyện gì đã xảy ra.

Trong lòng hắn lúc này, liền có ánh mắt khác đối với Dương Quan Quan nhát gan ngày xưa, đối mặt với loại tình huống nguy hiểm này, rõ ràng gặp nguy không hoảng mà còn dám chủ động ra tay đánh lén.

“Đúng là đã chết, cô làm rất khá!” Tề Đẳng Nhàn quay đầu tán dương Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan không dám vào nhà xem thi thể, sợ bản thân có bóng ma tâm lý mà trực tiếp trốn ra thật xa, giờ nhớ lại, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Cô ta bình tĩnh trở lại nhưng thậm chí bắt đầu cảm thấy hơi buồn nôn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô ta động thủ giết người, tuy rằng đối phương là kẻ bắt cóc độc ác, nhưng gã ta cũng là một cái sinh mệnh sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.