Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1055: "Nếm thử xem?"  




Chương 1055

Ông ta gác điện thoại, lập tức nhấn gọi Chu Quyên.

Chu Quyên còn chuẩn bị trêu chọc thêm hai câu, lại nghe được di động vang lên, vừa cầm lên đã thấy là Tôn Hưng Chương, lãnh đạo trực tiếp của cô ta!

Cô ta nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ, trong lòng kinh ngạc, tên này rốt cuộc có bao nhiêu tiền tiết kiệm ở ngân hàng Trung Hải này, mà lại làm trưởng ngành Tôn sợ hãi như vậy?!

“Chu Quyên, đầu đầu cô nó là đầu heo à, sao đến cả Tề tổng cũng dám đắc tội?”

“Bây giờ người ta muốn rút mười tỷ khỏi ngân hàng chúng ta, cô có gánh vác được hậu quả hay không?”

“Tôi mặc kệ cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì, hiện tại lập tức xin lỗi Tề tổng cho tôi, giữ lại mười tủ kia, nếu không thì cô đừng có đi làm nữa!”

Tôn Hưng Chương giận dữ quán Chu Quyên, khiến cho Chu Quyên sửng sốt.

Một lát sau, Chu Quyên cười lạnh một tiếng, bảo rằng: “Trưởng ngành Tôn, muốn tôi xin lỗi, đó là không thể nào!”

Tôn Hưng Chương sửng sốt, ông ta nói: “Cô không muốn làm nữa à?”

“Không làm thì không làm! Ông có bản lĩnh thì khai trừ tôi!” Chu Quyên rất cứng miệng.

Nàng này thái độ này khiến cho Từ Ngạo Tuyết đứng ở một bên cũng phải nhíu mày, cảm thấy có vẻ không đúng lắm.

Tề Đẳng Nhàn đút hai tay vào túi quần, thản nhiên chứng kiến cảnh này, dường như đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Chu Quyên ngắt điện thoại lập tức, ngạo nghễ nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn mà nói: “Chút trò này của cậu? Thật là khiến cho người khác quá thất vọng rồi!”

Trong lòng cô ta vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, không ngờ Từ Ngạo Tuyết lại vớ được một người đàn ông như Tề Đẳng Nhàn.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến sự ngạo nghễ của cô ta!

Chu Quyên lập tức bỏ gánh giữa đường, đôi co với Tôn Hưng Chương một hồi, điều này khiến cho người ta khó mà tin được.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ cười nói: “Cô tới khiêu khích Từ Ngạo Tuyết, hẳn là sau lưng có người bảo vệ nhỉ?”

Chu Quyên lạnh lùng nói: “Kẻ nào? Không có ai hết! Chẳng qua là tôi nhìn cô ta thấy khó chịu, muốn dạy dỗ cô ta, có vấn đề gì sao?”

Mặt mày Từ Ngạo Tuyết âm trầm, tình cảnh hiện tại của cô ta khó khăn, hơn nữa khi trước lại gây thù chuốc oán không ít, không thiếp mấy người thừa dịp cô ta nghèo túng tới bắt nạt cô ta.

Vì vậy, cô ta cũng không thể đoán ra sau lưng Chu Quyên, là kẻ thế nào.

“Có gan làm bảo người tới gây sự, không có can đảm lộ diện phải không?” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Ngay vào lúc này, một cậu ấm bước tới, bên cạnh hắn có hai tên vệ sĩ cao lớn, rất có uy phong.

Cậu ấm này mặc đồ LV, trông cũng không có dáng vẻ nhà giàu mới nổi, trên mặt treo kính râm, nhìn qua còn có cảm giác phong độ, dịu dàng.

Từ Ngạo Tuyết nhìn đến thấy người này cũng không khỏi sửng sốt, cô ta nói: “Park Sung Sin, thì ra là anh!”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Park Sung Sin? Sao khi trước tôi chưa từng nghe nói ở Trung Hải có người tên này?”

Từ Ngạo Tuyết cười nhạo một tiếng, cô ta nói: “Cái đồ quê mùa nhà anh đương nhiên không thể nào quen được ngôi sao tài phiệt đến từ Hàn Quốc, sao có thể nghe qua chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.