Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1030: Mẹ nó, đúng là không nói võ đức…




Chương 1030

Từ Ngạo Tuyết không để ý đến, mà chỉ nói: “Anh ra một cái giá đi, phải thế nào anh mới buông tha cho tập đoàn Từ thị?”

Đây là nhiệm vụ Từ gia giao cho cô ta, cô ta không thể không tới.

Trên người cô ta thậm chí còn có vết roi, đó là do Từ lão gia tử dùng gậy dài để đánh.

“Bây giờ tôi khác nước, cô không nghe rõ à?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi: “Khi khát nước thì chẳng có ai muốn nói chuyện cả.”

“Anh đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa!” Từ Ngạo Tuyết cắn răng, xoay người vào trong phòng bếp rót cho Tề Đẳng Nhàn một ly nước.

“Sao không lấy cà phê Lam Sơn của cô ra đây chiêu đã tôi đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết khẽ giật, chỉ muốn lao đến đánh cho tên này một trận.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh cô ta đều vô cùng lịch lãm, làm gì có ai như Tề Đẳng Nhàn, lúc nào cũng vô lại như vậy chứ?

Đối mặt với người như vậy, cô ta thật sự cảm thấy không quen, không thể ở chung một chỗ

Từ Ngạo Tuyết nhịn cơn tức, lại pha cho hắn một ly cà phê.

“Thổi nguội đi, nóng như vậy thì tôi uống kiểu gì?” Tề Đẳng Nhàn tựa vào sô pha, tùy ý nói.

Từ Ngạo Tuyết nén giận, bưng ly cà phê lên thổi nguội, hận không thể hất thẳng ly cà phê này vào mặt hắn!

Tề Đẳng Nhàn thừa nhận bản thân mình đúng là tiểu nhân đắc chí.

Nhưng bây giờ không tranh thủ thì lấy đây ra cơ hội lần sau?

Thắng lợi này hắn cũng đâu có giành lấy dễ dàng, suýt chút nữa hắn đã chết rồi.

Nhận lấy cà phê đã được Từ Ngạo Tuyết thổi nguội, Tề Đẳng Nhàn uống một ngụm, nói rằng: “Tập đoàn Từ thị sắp phá sản rồi nhìn? Lần này cô tới là do áp lực của Từ gia, hay là vì muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm này?”

Từ Ngạo Tuyết nói: “Liên quan gì đến anh? Tôi chỉ cần biết điều kiện của anh!”

Tề Đẳng Nhàn cười, lười biếng dang hai chân ra, khoảng trống ở giữa vừa đủ cho một người quỳ xuống.

Từ Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật đáng kinh tởm, là loại đàn ông vô liêm sỉ mà cô ta chưa từng gặp bao giờ.

Nếu cô ta nói như vậy, Tề Đẳng Nhàn có lẽ cũng sẽ thừa nhận, dù sao cũng đã vùng vẫy trong đống bùn từ nhỏ, sao có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Tề Đẳng Nhàn là nước bùn loãng, không phải là hoa sen.

“Ọe… Khụ khụ khụ…”

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết rất khó coi, cô ta dùng khăn giấy che miệng mình, hận ý dường như có thể băm vằm Tề Đẳng Nhàn thành ngàn vạn mảnh.

“Bây giờ anh có thể đi chưa?”

Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi hỏi, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải chịu nỗi nhục lớn như thế này.

Tề Đẳng Nhàn lại đẩy cô ta ra sô pha, hắn nói: “Cô đã quên tôi nói gì rồi sao, cô phải vẫy đuôi lấy lòng tôi.”

“Có lẽ không phải ở trên giường, nhưng trên sô pha cũng không tồi.”

Từ Ngạo Tuyết cười sầu thảm, yêu cầu của Tề Đẳng Nhàn quả nhiên không ngoài dự kiến của cô ta, đàn ông thì ai mà chẳng suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.