Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1017: "Đi phá quán sao?"




Chương 1017

Hơi thở kia đương nhiên không thể giết ngàn vạn người từ đằng xa như trong tiểu thuyết miêu tả, khi tiếp xúc với da người, cùng lắm cũng chỉ gây ra cảm giác đau rát, ảnh hưởng tới thị giác đôi chút mà thôi.

Nhưng cao thủ giao đấu, chuyện sống chết thường chỉ diễn ra trong chớp mắt, bị một hơi thở như thanh kiếm găm vào mắt, sẽ chẳng có kẻ nào kịp phòng ngừa, lộ ra sơ hở chí mạng.

Ngọc Tiểu Long ý thức được khi Tề Đẳng Nhàn giao chiến đã giấu một phần bản lĩnh, vừa nãy nếu không phải bị viên đạn kia ngắt ngang, nói không chừng cô mới là người phải gánh chịu kết cục của tử sĩ kia.

Đến lúc đó, chắc hẳn cô sẽ rơi vào thế lành ít dữ nhiều!

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời Ngọc Tiểu Long nói thì hừ lạnh một tiếng, nới lỏng bàn tay đang bóp cổ Từ Ngạo Tuyết ra.

Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng được hít thở bình thường, cô ta hổn hà hổn hển, nước mắt rơi lã chã, điệu bộ vô cùng đau đớn.

Vừa nãy khi giáp mặt với tử thần, cô ta đã hiểu được nỗi đau đớn khi không được hít thở bình thường, suýt nữa thì đầu não đã nổ tung!

“…” Hướng Đông Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta cũng khá sợ Tề Đẳng Nhàn bóp ch3t Từ Ngạo Tuyết vì kích động, nếu vậy thì cô ta sẽ càng phải lo nhiều chuyện hơn.

Nhưng trông thấy Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn hành hạ tới nước khốn khổ khốn nạn kia, cô ta lại cảm thấy hả hê phần nào. Một cô gái hoàn hảo không tì vết như vậy bỗng dưng trở thành dáng vẻ chật vật ấy, với tư cách là “kẻ thù”, đương nhiên cô ta rất hả giận.

“Đường kính của viên đạn không lớn, hơn nữa tầm bắn cũng khá xa, nếu không khi nãy chúng ta đã bỏ mạng rồi.” Tề Đẳng Nhàn lạnh mặt nói với Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long gật đầu, vừa nãy đúng là cô đã cận kề cái chết, nếu như viên đạn này lệch đi một li nào, phổi của cô sẽ lập tức bị chọc thủng!

Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi sẽ điều tra ra là kẻ nào làm.”

Đương nhiên bọn họ cũng chẳng thể đánh tiếp trận này nữa, mà cũng không cần phải đánh nữa.

Trước sự cố bất ngờ này, cả hai đều hiểu rõ, nếu hai người tiếp tục, chắc chắn sẽ đi đến bước sống còn, nếu không thì cũng tàn phế, trọng thương.

Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng ổn định được nhịp thở, cô ta ho khan liên tục, đau đớn hỏi: “Tiểu Long, cậu không sao chứ…”

Ngọc Tiểu Long miễn cưỡng lắc đầu, đáp rằng: “Không chết được, nhưng cũng bị thương không nhẹ.”

Cô phân tích lại tình trạng của thể của mình và Tề Đẳng Nhàn lúc này, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn. Vừa nãy khi ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tề Đẳng Nhàn lại có thể áp chế thương thế và nỗi đau để nghĩ cách cứu Hướng Đông Tinh, giế t chết tên tử sĩ mà Từ Ngạo Tuyết đã thủ sẵn.

Từ Ngạo Tuyết chuẩn bị tử sĩ mai phục, cô cũng không bất ngờ lắm, dẫu sao cũng đã chơi với nhau nhiều năm như vậy rồi, Từ Ngạo Tuyết hành xử ra sao, cô cũng hiểu rất rõ.

“Từ Ngạo Tuyết, cô thật đúng là không chơi nổi mà.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết, hắn cười lạnh, ngữ điệu trào phúng vô cùng.

Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn chế nhạo bằng ngôn từ như vậy, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Nhưng đã đến bước đường một mất một còn, cô ta sắp xếp thêm một tay mai phục cũng chẳng có gì lạ!

Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long lãnh đạm, lấy điện thoại di động dặn dò mấy câu, hiển nhiên là muốn tra ra tay súng bắn tỉa đánh lén cô và Tề Đẳng Nhàn khi nãy.

Khi cô và Tề Đẳng Nhàn ở sơn trang Vân Đỉnh đã từng bị tập kích một lần, nhưng lúc này đây, hai phe này chắc chắn không phải là một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.