Chương 1006
Khóe mắt Từ Ngọc Giai giật nhẹ, ông ta nói: “Trời, đất, con người, tam tài hợp nhất, không phải thứ cậu ta luyện là Bát Quái Chưởng đấy chứ?”
Triệu Hằng Vũ lạnh lùng đáp: “Tôi mặc kệ cậu ta luyện Bát Quái Chưởng hay là Hình Ý Quyền, hôm nay cậu ta nhất định sẽ bị đánh chết ở chỗ này.”
Nói xong lời này lúc, anh ta dậm chân một cái, “uỳnh” một tiếng, đá cẩm thạch gạch lập tức nứt toác ra, toàn bộ nhà hàng đều ở chấn động, ly nước trên mặt bàn sóng sánh liên hồi, như thể sắp đổ đến nơi.
Chỉ có Ngọc Tiểu Long vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối, vô cùng nghiêm chỉnh.
Người cao ngạo như cô, sẽ không bắt tay với kẻ khác.
“Khi trước Triệu gia có thể đuổi cậu và cha cậu ra khỏi đế đô, chắc cậu cũng biết rõ, trên thế giới này luôn có những kẻ mà cậu không thể nào chọc nổi!” Triệu Hằng Vũ đứng ở phía bên trái, đi từng bước một về phía Tề Đẳng Nhàn.
Bước chân của anh ta quét lên mặt đất, nền gạch trắng bóng loáng dần xuất hiện những vết lõm hình chân người, vừa nhìn đã biết lực chân của anh ta lớn đến mức nào!
Từ Ngọc Giai bên cạnh cũng không sốt sắng, ông ta biết hôm nay nhất định phải giết người, nếu không gi ết chết Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cái giá Từ gia phải trả sẽ cực kỳ khủng khiếp.
Cho nên, cho dù có phải từ bỏ thể diện của một bậc đại cao thủ, bắt tay với hàng con cháu như Triệu Hằng Vũ, ông ta cũng nhất định phải đánh chết Tề Đẳng Nhàn.
“Hà!”
Từ Ngọc Giai rống lên một tiếng phẫn nộ, thân thương rung lắc liên hồi, lao thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn bằng tốc độ đáng kinh ngạc.
Trong nháy mắt khi đầu thương của ông ta lao ra, đầu nhọn cọ xát với không khí, khiến cho ánh hồng của kim loại ân ẩn hiện lên!
Đã rất nhiều năm ông ta không đụng đến cây thương bạc này, hôm nay ra tay, cảm giác như binh sĩ mài kiếm mười năm mới đợi được đến ngày ra quân!
Cho dù là Triệu Hằng Vũ hay Từ Ngọc Giai, vào thời điểm này, bọn họ đều dành cho Tề Đẳng Nhàn một sự tôn trọng lớn nhất, đó là ra tay bằng toàn bộ sức lực. Mới chỉ là đòn đầu tiên, khí thế đã như hổ vồ sư tử.
Tề Đẳng Nhàn nhìn mũi thương lao tới, ngay vào lúc này, cẳng chân hắn di chuyển, hóa thành dạng khỉ, khom xuống một chút, tránh được mũi thương lao về phía mình.
Trong nháy mắt khi Từ Ngọc Giai đi tới bên cạnh hắn, ông ta bỗng nhiên cử động cánh tay, thân thương dài gần hai mét cũng theo đó mà rung lên, uốn thành một vòng cung lớn, nện thẳng về phía xương sườn của Tề Đẳng Nhàn!
Thương pháp là bộ môn khó luyện nhất, khi luyện thành, sức sát thương cũng là lớn nhất!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong lịch sử có nhiều mãnh tướng chuộng dùng thương như vật.
Tay trái của Tề Đẳng Nhàn thả xuống, nắm thành nắm đấm, đấm thẳng vào thân thương, sau đó cơ thể lại tiến về phía trước!
Đối phó với cao thủ dùng đại thương, đương nhiên là dùng cự ly.
Kéo dài khoảng cách với họ thì chỉ có đường chết.
Sau đó, Triệu Hằng Vũ cũng không lui mà tiến, khí thế mãnh liệt vô cùng, mặt mày cũng ngập tràn sát khí và vẻ kiên quyết!
Cơ thể anh ta tựa rồng lớn, đi về phía trước dỡ một cái cột lớn, sau đó nện vào trán Tề Đẳng Nhàn!