Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1001: Cần gì tôi phải lái xe hộ tống nữa!”




Chương 1001

Từ Ngọc Giai vung bàn tay lên, thân cây thương được chế tạo bằng sắt vì vậy mà cong vèo một cái, sau đó đầu thương đâm một nhát vào bức họa kia.

Mũi thương xuyên thẳng qua phần thân con ruồi kia, làm nó chết tươi ngay tại chỗ.

Nhìn về phía bức tranh treo tường, không còn sót lại chút dấu vết nào, một chút vết máu cũng không có, quả thực không thể tưởng tượng được!

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hằng Vũ nhướng mày, bất giác lại nuốt thêm một viên bi thép vào trong bụng, cố gắng kiềm chế cảm giác khiếp sợ trong lòng mình.

“Bái phục! Bái phục! Ông Từ không hổ là thương thần!” Triệu Hằng Vũ liên tục vỗ tay khen.

Từ Ngọc Giai lạnh mặt, cây thương khẽ run lên, sau đó cắm xuống mặt đất, ông ta nói: “Tôi cũng không rõ Triệu tiền bối đã dạy ra loại để tử như thế nào nữa! Như vậy có tư cách liên thủ với Từ mỗ hay không?”

Có đi mà không có lại thì quá thất lễ, Triệu Hằng Vũ dám khiêu khích ông ta, vậy thì đương nhiên ông ta cũng phải đáp lễ, hay nói cách khác, bị một cái hậu bối nghi ngờ mà không đánh trả, chuyện này mà để truyền ra ngoài, ông ta biết để mặt mũi vào đâu?

Triệu Hằng Vũ cười hì hì cầm một ly đầy nước lên, anh ta đổ ly nước, lòng bàn tay đỡ lấy chỗ nước vừa đổ xuống.

Sau đó, cổ tay anh ta khẽ chuyển động, lòng bàn tay rung lên với một tốc độ mà mắt thường khó lòng theo kịp.

Số nước kia không hề đổ xuống đất như lẽ thường, mà lại tụ vào trong lòng bàn tay anh ta, tạo nên một quả cầu bằng nước trong veo.

Anh ta ôm lấy quả cầu nước, xoay khoảng hai ba giây, sau đó mới nắm tay thật chặt, quả cầu nước nổ tung, lúc này nước mới chảy xuống từ kẽ tay anh ta.

“Ruồi bọ không thoát được, lông vũ cùng chẳng thể chen vào, biến không khí thành tấm lưới lớn, nội bất xuất ngoại bất nhập! Hay hay hay, công phu tuyệt lắm!” Từ Ngọc Giai thấy vậy cũng lên tiếng tán thưởng.

Không hổ là đồ đệ của Triệu Biện Tử, tuổi còn trẻ mà đã có công lực thâm hậu như vậy, rất lợi hại.

“Không tồi!”

Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng truyền vào từ bên ngoài.

Triệu Hằng Vũ và Từ Ngọc Giai đều vô cùng kính nể, không hẹn mà cùng chào hỏi: “Ngọc tướng lĩnh!”

Người vừa tới đây chính là Ngọc Tiểu Long!

Người có tên tuổi, như cây già có bóng.

Tên tuổi của Ngọc Tiểu Long, dưới bầu trời này, không có ai mà không biết.

Cho nên, hai người họ không hề nghi ngờ khả năng của Ngọc Tiểu Long, dù sao thì chiến tích hiển hách của cô cũng đã được bày ra trước mắt.

“Hai vị, tôi biết đối với hai vị mà nói, việc này có vẻ là chuyện bé xé ra to. Nhưng đây là thời khắc sống còn của tập đoàn Từ thị, cho nên khó tránh phải bày ra tư thái sư tử vồ thỏ, như vậy mới có thể tránh được những chuyện xảy ra ngoài ý muốn!”

“Hơn nữa, hôm nay chưa chắc chúng ta đã phải động tay động chân.”

“Tôi hy vọng mọi chuyện có thể được giải quyết một cách hòa bình.”

Ngọc Tiểu Long nhìn hai người họ, bình tĩnh phân trần.

Cô vừa xuất hiện đã chiếm được thế chủ đạo, chẳng khác nào bà chủ của nơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.