Tuyệt Sát Hoa Hồng

Chương 3: Hoán đổi linh hồn




Mất một tiếng đi ô tô, mười năm phút leo núi cuối cùng cũng leo tới khu vườn thảo dược của thầy, dưới thung lũng một mảnh vườn xanh ngát bao trùm thảo dược, bên dưới người làm vẫn cặm cụi chăm chỉ tưới bón, chăm sóc từng gốc cây.
Hai thầy trò đi xuống phía dưới thung lũng men theo dòng suối nhỏ mất chừng ba mươi phút rồi dừng lại trước một thác nước nhỏ. Yến Nhi ngẩng đầu nhìn thác nước từ trên cao chảy xuống như một dải lụa trắng của nàng tiên đang phiêu trong gió. Đây là lần thứ hai Yến Nhi tới bên thác Uyên ương, điều đáng nói ở đây là mọi người sống ở gần khu vực này mà không hề phát hiện ra ở đây có thác nước, mà Yến Nhi cũng không hiểu sao chỉ có mỗi bản thân mình nhìn thấy. Lần đầu nghe Yến Nhi nói nhìn thấy thác nước mắt thầy sáng như sao đầy mừng rỡ, hỏi vì sao thì thầy trả lời rằng, do duyên phận.
“Thầy đưa con tới đây làm gì?” Yến Nhi đá viên sỏi xuống dưới mặt nước nhìn thác nước hỏi “Thầy nói hôm nay đi hái thuốc mà.”
“Hôm nay con sẽ biết, nào đi thôi.” Thầy Minh bước xuống bậc đá chậm rãi đi xuống, đứng bên dòng suối thầy vén bụi cỏ lau đẩy chiếc thuyền độc mộc đi ra.
“Thầy đừng nói với con là thầy sẽ vào trong động đấy.”
“Ừ, trong đó có một thứ đang đợi con, đi mau lên.”
Yến Nhi bĩu môi sau đó cũng nhảy xuống chậm rãi leo lên thuyền, đợi cho Yến Nhi ngồi ổn định thầy Minh mới trèo thuyền ra giữa dòng nước. Thác nước từ trên cao đổ xuống mang theo những trận gió cùng với hạt nước nhỏ li ti về phía hai người. Yến Nhi thò tay xuống nước nghịch ngợm, chiếc thuyền mộc va vào bờ đá khiến thuyền nhỏ chông chênh.
“Tới rồi.” thầy cẩn thận đi lên bờ, buộc lại thuyền vào một tả đá gần đó.
Yến Nhi đặt chân lên tảng đá, đá trong hang ẩm ướt phủ một tầng rêu mỏng rất trơn, đi vào sâu thêm hang động trở nên khô ráo.
“Lão già ông đến chậm vậy?” Một giọng nói từ trong hang phát ra.
Yến Nhi nhìn về phía tảng đá thấy một bà cụ mặc đồ màu trắng với mái tóc bạc, trên tay cụ cầm một cây gậy đưa lưng về phía hai người.
“Dù sao vẫn chưa bắt đầu mà.” Thầy mỉm cười đi về phía bà cụ.
Bà cụ từ từ xoay người về phía hai người, Yến Nhi không khỏi trợn mắt nhìn bà cụ, rõ ràng đây là bà cụ sáng sớm vừa gặp, nhìn cách ăn mặc khác nhau hoàn toàn nhưng khuôn mặt thì không thể nào nhầm lẫn được. Nhìn lúc này bà cụ rất giống một bà tiên hiền hậu từ trong câu truyện cổ tích bước ra. Bà cụ mỉm cười vẫy tay Yến Nhi, Yến Nhi chậm rãi bước tới bên với bộ mặt ngạc nhiên khó hiểu.
“Cháu không hiểu gì hết á, sáng nay không phải cụ...”
“Rồi cháu sẽ hiểu ngay thôi.” Bà cụ nắm lấy tay Yến Nhi kéo xuống ngồi bên cạnh mình, chậm rãi cất tiếng. “Là như thế này, cụ cùng sư phụ của con là người cai quản cánh cửa không gian, tiếp nhận các linh hồn đưa họ tới các đại lục để tiếp tục đầu thai, trong một lần tác trách nên bị nhầm lẫn vì thế mà cánh cửa thời gian bị hổng bởi vậy mà sinh thời loạn lạc, cụ và thầy bị phạt phải tìm cho được linh hồn bị nhầm lẫn đem về trao đổi lại có như vậy cánh cửa thời gian mới vá lại được.”
“Nghe như truyện cổ tích.” Yến Nhi gãi gãi cằm mình, truyện này ai tin chỉ có bọn con nít mới tin vào những lời bà cụ nói, xem ra người già vốn thích kể truyện cổ tích cho bọn trẻ nghe nhưng mà Yến Nhi năm nay gần hai mươi tuổi đã qua thời con nít từ lâu.
“Biết con sẽ không tin mà, nhưng khi con thực sự trải nghiệm qua con sẽ tin, không gian đó và không gian này thời gian rất khác biệt, ở đây con gần hai mươi tuổi nhưng khi con trở về con mới có chín tuổi.” thầy Minh một bên giải thích.
“Đúng thế, khi linh hồn kia trở về cô ta sẽ là con hiện tại như bây giờ, mọi ký ức truyền thừa của con cô ta đều có và con cũng vậy.” Bà cụ ở một bên bồi thêm vào.
Đầu Yến Nhi chỉ nghe tiếng quạ kêu, mặt mũi tối sầm khi nghe hai vị trưởng bối người một câu ta lại một câu, chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc bên tai, phải chăng hai người họ não có vấn đề.
“Con không thích đi tìm trai đẹp à?” đột nhiên bà cụ hỏi.
Nhắc đến trai đẹp mặt Yến Nhi sáng lên gật đầu như gà mổ thóc.
“Bên kia có trai đẹp, con qua đó đi.” Bà cụ chỉ tay về hướng hồ trong động, Yến Nhi nhìn theo quả nhiên là có thật, một người con trai đưa lưng về phía ba người họ, bóng dáng cao lớn hư hư ảo ảo bởi lớp sương mù vây quanh. Không cần nghĩ nhiều Yến Nhi vọt tới, hai người họ lắc đầu.
“Tới giờ rồi, ông mở cửa thời gian đi.” bà cụ chỉ tay rồi nói.
“Ừ, hy vọng là mọi thứ trở lại bình thường.” nói dứt lời trên tay thầy Minh một đạo ánh sáng màu trắng phát ra bắn về phía bờ hồ. Bà cụ chống mạnh gậy xuống đất, đầu gậy truyền tới ánh sáng màu vàng kim lan tỏa khắp mặt đất dần tiến về phía hồ nước.
Lúc này Yến Nhi vừa tiến về phía hồ, trai đẹp không thấy đâu mà giữa hồ có một bông hoa hồng màu đỏ rực rỡ đang tỏa ra ánh sáng sặc sỡ, mùi hương hoa lan tỏa rất dễ chịu, mặt hồ nước lan tỏa ra khói sương màu trắng, cảnh tượng bất ngờ xảy ra khiến Yến Nhi không thể thốt lên lời, mờ mịt khó hiểu. Chợt bên tai vang lên một giọng nói ở cõi hư vô vọng về thúc giục phải xuống hồ đi tới bên cây hoa hồng.
Yến Nhi như bị thôi miên, chậm chạp đi xuống ánh mắt nhìn chằm chằm vào bông hoa, bông hoa càng tỏa sắc mãnh liệt rung rung cành lá như vẫy gọi Yến Nhi nhanh tiến lại gần, hơi nước quanh hồ lan tỏa tạo thành những đám mây rời rạc. Tay Yến Nhi chạm vào hoa hồng, vừa chạm vào bị gai nhọn đâm vào ngón tay. Đau đớn khiến Yến Nhi giật mình tỉnh lại nhìn bông hoa rực rỡ rung rung thích thú hút lấy gọt máu nhỏ xuống chiếc lá. Yến Nhi nhìn vào ngón tay trỏ máu không ngừng chảy ngược xuống chiếc vòng ở cổ tay. Ngọc hồ ly màu trắng hấp thụ từng gọt máu từ màu trắng dần chuyển màu hồng sau đó màu đỏ sậm.
“A...” Yến Nhi kêu lên tính đi vào bờ liền bị trượt chân cả người vùi xuống nước, uống một ngụm nước sau đó thì im bặt.
Sương mù tan đi để lại mặt hồ trong suốt từ dưới nước một người ngoi lên, cụ bà mỉm cười thỏa mãn hất cằm về phía thầy Minh. “Giao cho ngươi, bây giờ ta có thể quay về ngủ, khi nào xong việc ta cùng ngươi tiếp tục thi đấu.”
“Được.” Thầy Minh cười sang sảng đáp lại.
Tại một không gian nọ gọi là Thiên Triều
Thiên Triều vào xuân khắp nơi trăm hoa khoe sắc đua nở, khắp nơi đều náo nhiệt vui mừng. Hôm nay là ngày hội tưng bừng đón xuân, đón một năm mới đã đến.
Nhưng trong bầu không khí vui mừng của ngày hội thì trong một mảng khu rừng ở ngoại thành lại tràn ngập tiếng khóc bi thương. Tiếng khóc không ngừng vang vọng vào trong tai khiến Yến Nhi thật khó chịu, muốn ngủ một giấc nhưng bị tiếng khóc làm phiền. Yến Nhi mở mắt ra ngồi dậy, đầu tiên là đảo mắt nhìn xung quanh. Trước mắt là thác nước từ trên cao chảy xuống ào ào rất mạnh xuống dòng sông xanh thăm thẳm, bốn phía đều là rừng cây xanh mượt. Chớp chớp đôi mắt to tròn lay động, căng mắt nhìn lúc cùng thầy tới thác nước, thác nước chảy rất nhỏ như một dải lụa mỏng chứ không phải ào ào như bây giờ, hơn nữa còn biến ra một rừng cây bạt ngàn phong phú.
“Tiểu thư.”
“Tiểu thư.” Yến Nhi ngẩn người khi bên tai vang vọng tới một giọng nói yếu ớt ngập tràn sự vui mừng.
“Người tỉnh rồi.” Người bên cạnh không ngừng vui mừng, kích động.
“Ừ tỉnh rồi, í... khoan đã.” Yến Nhi quay lại nhìn người ngồi bên cạnh, nhìn trên nhìn dưới, kéo áo rồi xoay người kia vòng qua vòng lại để đánh giá. Ước chừng tám tuổi, khuôn mặt tròn tròn bầu bĩnh, đôi mắt to tròn đôi con ngươi màu nâu lung linh, đôi môi nhỏ hồng với làn da trắng mịn như em bé tiếp đến Yến Nhi nhìn đến đầu, trên đầu búi gọn hai bên ở giữa cắm vài đồ trang sức hai bên thả hai lọn tóc dài tới ngực, tiếp đến là bộ quần áo cổ trang tuy đơn giản.
Thấy tiểu thư nhà mình khóe môi không ngừng nhếch lên nhếch xuống như muốn nói gì đó, ánh mắt tiểu thư nhìn mình cũng rất khác lạ thì không khỏi lo lắng. “tiểu thư, người không sao chứ?”
“Tiểu thư...” Lúc này Yến Nhi mới để ý đến giọng nói của mình có gì đó không đúng, giọng người lớn biến đâu mất thay bằng giọng nói của trẻ con. Vội vàng dơ tay lên, một bàn tay mập mạp mũm mĩm, chân tay cũng vậy, khi nào thì trở nên béo như vậy, sờ sờ khuôn mặt, khuôn mặt chữ V khi nào biến thành chữ O.
“A...” một hơi hét dài vang vọng cả núi rừng khiến cho chim muông giật mình bay đi. Yến Nhi gào lên “Khuôn mặt V line của ta, sao trở thành như vậy.”
“Tiểu thư...” nha hoàn bên cạnh sợ hãi khi nhìn biểu tình của tiểu thư kích động như vậy.
“Chuyện quái gì thế này, ngủ một giấc biến thành heo... khoan...” Yến Nhi nhíu mày, từ ồn ào bỗng trở nên trầm tư suy nghĩ lại những gì mình đã trải qua, trong hồ nước, khói sương mờ mịt, hoa hồng... vòng hồ ly hấp thụ máu, sau đó ngã uống một ngụm nước, khi tỉnh dậy thành như vậy. Lại nghĩ tới lời bà cụ nói, đôi mày Yến Nhi càng nhíu chặt sau đó tự nhéo mình một cái, cảm thấy đau mới cho đây là sực thực. Không nói không rằng vụt tới bên bờ sông, nha hoàn bên cạnh sợ hãi đuổi theo.
“Tiểu thư...”
Yến Nhi ngồi xổm xuống soi mình xuống dòng nước. Mặt nước in soi bóng hình một người ước chừng chín đến mười tuổi, khuôn mặt tròn như chữ O, tóc mái để theo kiểu Cleopatra khiến cho khuôn mặt đã tròn lại càng tròn hơn, trên tóc điểm vài đồ trang sức quý giá, lòe loẹt nhìn nhức mắt, đôi mắt to tròn màu hổ phách long lanh sống động luôn ngập tràn hơi nước bên trong, đôi môi mọng đỏ nhìn đi nhìn lại được đôi môi giống mình. Nhìn một hồi lâu Yến Nhi mới ngồi bệt dưới đất thở dài, cũng may khuôn mặt này cũng tuyệt mỹ coi như là đền bù nhan sắc. Vốn thích cái đẹp, thân hình của mình trước hoàn hảo bao nhiêu bây giờ lại tệ bấy nhiêu, chẳng khác gì heo. Một phút thấy trai đẹp liền biến thành như vậy, vậy coi đây là phúc hay là họa.
Thấy tiểu thư nhà mình lại thất thần khiến nha hoàn bên cạnh càng lo lắng. “Tiểu thư, người không cần phải đau lòng như vậy đâu.”
“Vân công tử á...” mắt Yến Nhi chớp chớp hai cái, nhìn xuống dòng nước. Đột nhiên trí nhớ ập vào đầu.
Cái thân thể mà Yến Nhi đang ở, họ và tên đều giống với mình ở hiện đại có điều ở hiện đại vài ngày nữa Yến Nhi bước vào tuổi hai mươi còn cái thân thể này sẽ bước vào mười tuổi, số tuổi chênh lệch quá lớn.
Dựa vào trí nhớ của cơ thể này để lại, hóa ra thân thể này cũng nổi tiếng nhất vùng Sơn Khê về phương diện háo sắc không những vậy còn ngu ngốc không học nổi một chữ, suốt ngày chỉ biết ăn, ngủ và đuổi theo mỹ nam. Nam nhân nhìn thấy đều bỏ chạy như thấy rắn rết.
Vân công tử, Vân công tử... trong đầu Yến Nhi xuất hiện hình ảnh của người này. Về dung mạo có thể so sánh với hình ảnh hoa nhường, nguyệt thẹn mà khoan đã khuôn mặt này hơi quen quen, đây chẳng phải là khuôn mặt của Nguyễn Khiêm ở hiện đại sao? Xem ra về phương diện thẩm mỹ của oa nhi này không hề kém. Nguyên nhân Yến Nhi đuổi theo Vân công tử đến đây bởi vì thưởng thức sắc đẹp của người ta, không may bị tùy tùng đi theo phát hiện hù dọa khiến cho nàng ta trượt chân ngã.
“Haizz... nếu đây là vận mệnh chấp nhận thôi, ta và nhóc thật giống nhau đều bị tai nạn vì trai đẹp.” Yến Nhi thở dài lắc đầu ném một viên đá xuống dòng sông rồi phủ tay đứng dậy, đảo mắt nhìn xung quanh.
“Tiểu thư...” nha hoàn bên cạnh nhìn chằm chằm một hồi cảm thấy tiểu thư nhà mình khi bị ngã một cái ngất đi, tỉnh dậy đã biến thành người khác. Nếu không phải hình dáng mập mạp trước mặt quen thuộc hẳn nha hoàn này cho rằng tiểu thư nhà mình là người khác.
“Hử...” Yến Nhi không quay lại mà tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
“Tiểu thư không sao chứ?”
Yến Nhi lắc đầu ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời đã trở về trưa bụng cũng đói cồn cào. “Về thôi, hẳn là mẹ ta đang đợi về ăn cơm.”
Dựa theo trí nhớ Yến Nhi đi dọc theo bờ sông quay trở về theo lối đường mòn gập ghềnh đá. Đi một lúc Yến Nhi thở phì phò vì mệt trong đầu không ngừng lẩm bẩm, béo quả nhiên thật mệt, trong đầu không ngừng tự hỏi xem khi cơ thể này đuổi theo mỹ nam liệu có cảm thấy mệt không? Còn Yến Nhi đi được một lúc đã thấy mệt, không những thế bộ trang phục còn rườm rà khó đi. Béo công nhận khó chịu, nhất định phải điều chỉnh lại cơ thể này mới được vì bây giờ nó là của mình. Nếu theo như lời bà cụ nói thì đây chính là cơ thể của mình ở kiếp này.
“Bẻ cho ta một cành cây lại đây để làm gậy.”
Phù Dung nhanh chóng bẻ một cành cây ở gần đấy rồi đưa cho nàng, nàng cầm lấy rồi đứng lên tiếp tục hành trình đi về phía trước.
Ước chừng hơn ba mươi phút nàng cũng mò được vào thành, ngẩng đầu nhìn tường thành cao ngất thật vĩ đại, cảm giác này khó có thể tả được ở trong lòng. Dọc hai bên đường từng dãy nhà mọc san sát cạnh nhau, trước cửa đều treo đèn lồng cùng câu đối xuân màu đỏ... người người đi lại trên đường thật ồn ào. Sơn Khê nổi tiếng nhất Thiên Quốc về phong cảnh hữu tình đặc biệt là vườn đào nhân duyên nở rộ bốn mùa, không những thế ở đây còn nổi tiếng về tơ lụa và các mặt hàng hóa thượng hạng mang tính chất độc đáo của miền sơn cước.
Ngoài ra mỗi năm xuân về ở thành Sơn Khê có lễ hội cầu duyên ở thung lũng hoa đào, khách thập phương vào những dịp này thường lui tới rất đông, thứ nhất để thưởng thức phong cảnh sơn thủy hữu tình, thưởng thức các món đặc sản. Thứ hai ở Sơn Khê cũng nổi tiếng về sắc đẹp, diện mạo của nam, nữ nhân nơi đây. Nam nhân nhìn thấy hận không thể ôm hết nữ nhân về nhà, còn nữ nhân nhìn đến lại hận không thể gả hết cho người ta...
Mặc dù đối với bản thân này phong cảnh ở đây quá quen thuộc nhưng đối với nàng đây là lần đầu nàng tận mắt nhìn thấy, tận tay sờ vào chứ không phải nhìn thấy ở TV, trên báo hoặc là trên giấy vẽ do mình tưởng tượng ra.
“Tiểu thư, đang nhìn gì vậy? Có gì đáng để nhìn sao?”
“Em không thấy ở đây phong cảnh rất đẹp sao, giá mà có máy ảnh ở đây thì tốt quá.”
“Đẹp...” Phù Dung nhíu mày vẻ khó hiểu, thường thì tiểu thư luôn kêu nhàn chán, hôm nay lại cảm thấy đẹp, lẽ nào ngã một cái đầu óc có vấn đề. “Nhưng mà lúc trước tiểu thư luôn kêu nhàm chán.”
“Vì lúc đó ta không có tâm trạng để thưởng thức.”
“Sắc heo kìa, chạy mau...” một gã đi đường gần đụng vào nàng liền co chân bỏ chạy.
“Sắc heo...” nàng lẩm bẩm, gãi gãi cằm “Đây chẳng phải hắn nói mình sao.”
“Sắc... sắc heo kìa... mau mau đi...” một gã khác cũng chạy đi khi nhìn thấy.
“Phi... phi... phi...” nàng nhổ ra ba ngụm nước miếng chống hông chỉ tay về phía gã vừa nói nàng là sắc heo mắng “Ta phi... tưởng bổn tiểu thư muốn nhìn khuôn mặt cóc ghẻ đó của ngươi, phi... có đặt một núi vàng tại đây cho bổn tiểu thư liếc mắt một cái cũng đừng tưởng, ta còn cho một nắm phân vào mặt.”
Mắng một hơi xong kẻ kia cũng không còn thấy bóng dáng, càng bực hơn khi thấy mọi người chỉ chỏ về phía mình.
“Các ngươi nghĩ mình đẹp lắm hả, không coi lại mình đi một lũ cóc ghẻ nhìn các ngươi khiến mắt của ta bị đau mắt hột.”
“Chả trách mẫu thân ra sao đều dưỡng ra nữ nhi như thế.” một thiếu phụ lắc đầu rồi bước đi.
Nói đến mẫu thân, nàng sực nhớ mẫu thân thuộc loại người đánh đá nhưng được cái rất yêu thương nàng, từ khi nàng được sinh ra chưa hề nhìn thấy mặt phụ thân. Mẫu thân nàng là chủ của một tửu lâu nổi tiếng ở thành Sơn Khê.
Mỗi lần nàng bị bắt nạt mẫu thân thường ra mặt hù dọa bọn trẻ đồng lứa, hoặc là tới tận nhà dằn mặt vì thế mà nhiều gia đình rất sợ sư tử tới nhà đòi mạng.
Với người ngoài nhìn vào mẫu thân là một người nóng tính, chua ngoa đánh đá tính tình cường bạo nhưng đối với nàng mẫu thân lại rất hiền từ, yêu thương sủng nịnh nàng hết mực.
Nàng không thèm phí lời với bọ họ, bèn lôi kéo Phù Dung hướng về phía tửu lâu Sơn Khuyên Nguyệt Thành, giờ này khách trong quán rất đông kẻ ra người vào đều tấp nập.
“Bà tổ của ta ơi, đi đâu giờ này mới chịu về khiến mẫu thân lo chết đi được, hẳn là đói rồi mau mau đi ăn.”
Còn chưa đặt chân vào cửa nàng đã bị mẫu thân lao tới kéo đi, nàng mặc kệ để mẫu thân lôi đi bởi lúc này nàng rất đói, bước chân nàng dừng lại khi trước mặt có một vạt áo màu trắng đứng chặn trước mắt, ngẩng đầu lên gặp khuôn mặt đẹp không tì vết, người này gọi là Vân công tử. Lúc này trai đẹp đều bị nàng bỏ qua một bên, việc cần lúc này lấp đầy cái dạ dày.
“Quan khách lần sau lại đến.” Nguyệt Lâm tươi cười tiễn khách.
“Lần sau tốt nhất đừng có đến.” đáp lại khuôn mặt tươi cười của mẫu thân dành cho hắn thì nàng lại trừng mắt tiễn hắn bằng câu nói vừa rồi.
“Yến Nhi.” Nguyệt Lâm trừng mắt với nàng.
“Thôi được rồi mẫu thân, con đói a, đói ruột sắp xoắn vào nhau hết rồi nè.” nàng nũng nịu lắc tay mẫu thân.
“Ờ... mẫu thân dẫn đi ăn.” Nguyệt Lâm tươi cười ngắt ngắt mũi nàng rồi dẫn đi.
Hắn Dương Vân Nam chậm rãi bước đi, tùy tùng bên cạnh nhìn theo nàng, nhíu mày sau đó bước chậm theo sau chủ tử của mình với vẻ mặt khó hiểu. Rõ ràng người đó sáng sớm nhìn thấy vương gia nhà mình như sói đói rình mồi, trong đôi mắt đó còn hiện rõ vẻ thèm khát chiếm đoạt mà hiện tại gặp lại trong đôi mắt lại không hề có ý nghĩ chiếm đoạt.
Nhưng hắn đâu nghĩ rằng, thưởng thức mỹ nam trừ khi cái bụng đã no còn khi đói mặc kệ mỹ nam có xuất thần thế nào cũng mặc kệ.
Nằm sau tửu lâu Sơn Khuyên Nguyệt Thành là biệt viện của nàng cùng mẫu thân nghỉ ngơi, còn người làm cũng được sắp xếp cho chỗ ở gần đấy. Mẫu thân dẫn nàng tới đình viện, ở đó một bàn đồ ăn đã dọn tới, mùi đồ ăn bốc lên khiến dạ dày của nàng càng réo ầm ĩ, nàng chạy tới ngồi xuống nhúp lấy một miếng thịt bỏ vào miệng nhai. Hương vị lan tỏa khắp ngõ ngách trong khoang miệng thật dễ chịu, nàng lại nhúp thêm liền bị mẫu thân đánh nhẹ vào tay.
“Hài nhi khi nào thì học được cái thói hư như vậy, nhìn xem còn ra dáng tiểu thư khuê các không?”
“Mẫu thân, mẫu thân thừa bết trong thành Sơn Khê danh tiếng của con như thế nào rồi mà, hai từ khuê các sớm bị con đạp hư dưới chân rồi” nàng bĩu môi nói
“Hài nhi ngoan...” Nguyệt Lâm thở dài ngồi xuống bên cạnh, vuốt mái tóc của nàng sang một bên. “Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn”
Thấy nàng ăn như hổ đói, khiết lòng của Nguyệt Lâm đau đớn “Yến Nhi, mẫu thân thực xin lỗi.”
Nghe trong lời nói của mẫu thân thực bi thương không nói thành lời, nàng cảm thấy mẫu thân dường như có tâm sự trong lòng, một tâm sự khó nói ra bởi nó ẩn chứa đau thương mất mát. Vậy ruốt cục mẫu thân của mình đang cất dấu điều gì mà không thể nói ra. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy mẫu thân, trong đôi mắt đẹp xa xăm hiện lên một nỗi đau khó tả, đáy mắt hiện lên một mảng sương mù.
“Mẫu thân...”
“À... nào ăn đi, đây để mẫu thân lột vỏ cho con.” Nguyệt Lâm lấy lại vẻ mặt như thường ngày.
“Mẫu thân dường như có tâm sự...”
“Không có.” Nguyệt Lâm nhét tôm vào miệng của nàng “mẫu thân đang nghĩ sắp tới sẽ kiếm cho hài nhi một sư phụ giỏi.”
“Con thích học võ, mẫu thân kiếm người nào giỏi nhất về đây nha.”
Nguyệt Lâm nhíu mày sau đó hỏi “Vì sao Yến Nhi thích học võ mà không phải những thứ cầm kỳ thi họa, mẫu thân thấy con học những thứ đó tốt hơn, sau này lớn lên mẫu thân sẽ tìm cho con một nơi tốt để gả vào...”
“Mẫu thân à, những thứ đó con không cần, thứ con thích học là võ a, có võ nếu đi đâu sẽ không sợ người ta bắt nạt và con có thể tự bảo vệ bản thân, bảo vệ mẫu thân và những người con yêu quý a.”
Những thứ cầm kỳ thi họa nàng không cần học, nếu nói về phương diện chơi cầm, nàng thông thạo nhất hai nhạc cụ đó là tiêu và đàn tranh dù gì nàng cũng là thành viên trong nhóm nhạc cổ truyền mà, thứ hai về họa thì khỏi nói nhắm mắt cũng có thể vẽ ra nhưng đối với thơ thì lại mù tịt nếu để cho nàng đạo theo và ăn cắp thơ của các nhà thơ khác làm của mình thì không ai sánh bằng.Từ nhỏ nàng cũng mê võ thuật đáng tiếc cha mẹ không cho học nên nàng mới quyết định đi theo thầy Minh học nghề lang y nhằm trải qua những ngày nhàn rỗi. Bây giờ có cơ hội tội gì mà không học, chi phí do mẫu thân lo liệu, miễn phí như vậy không học mới là ngu, còn ở hiện đại muốn học phải bỏ tiền túi, chắt chiu tiền tiêu vặt mấy tháng mới gom góp đủ một khóa học. Võ công ở cổ đại không giống như hiện đại, học võ công ở đây có thể bay như chim, chỉ tưởng tượng thôi nàng đã rất chờ mong một ngày nào đó bản thân hội võ công có thể bay vèo vèo.
“Nhưng mà...”
“Đi mà mẫu thân, đáp ứng con đi... mẫu thân, na na na...” nàng không ngừng lắc tay mẫu thân của mình.
“Được rồi, được rồi...”
“Yêu mẫu thân nhất nè...” dứt lời nàng bẹp lên má của mẫu thân một nụ hôn còn dính đầy mỡ. Nàng lại tiếp tục ăn.
Nguyệt Lâm thở dài, thực lòng mà nói bản thân mình vốn là một thân võ học có thể truyền thụ cho con nhưng với tính cách hay gây họa của con mình Nguyệt Lâm lại sợ bị bại lộ thân phận, bản thân mình đã vất vả chạy trốn bao năm qua nay đã yên ổn, sóng gió cũng tạm ngừng nên không muốn khuấy động lại. Thở dài một hơi, mặc dù không muốn cho con luyện võ nhưng ai bảo Yến Nhi là nữ nhi mà mình yêu thương nhất. Vuốt mái tóc của nàng sang bên mỉm cười hiền từ.
“Yến Nhi à, mẫu thân đáp ứng con, con cũng phải đáp ứng lại mẫu thân, mẫu thân không cần con tinh thông về mọi phương diện, con chỉ cần đáp ứng mẫu thân chăm chỉ luyện tập trở thành đứa con ngoan là mẫu thân cảm thấy mãn nguyện rồi.”
“Dạ...”
“Ăn xong nghỉ ngơi đi, mẫu thân viết một phong thư nhờ bằng hữu kiếm một sư phụ giỏi nhất cho con.” Nguyệt Lâm đứng dậy bước đi.
Ăn no, nàng cảm thấy buồn ngủ nên trở về phòng nghỉ ngơi, trở về phòng đã thấy Phù Dung chuẩn bị cho một thùng nước ấm để tắm, nàng ngáp dài đi thẳng vào giường ném mình xuống giường ngủ.
“Tiểu thư, còn chưa tắm...”
“Haizzz... tắm gì giờ này, tắm xong sẽ qua cơn buồn ngủ.” tay thì gạt Phù Dung qua bên, mặt vẫn úp xuống dưới gối.
“Khi nào thì tiểu thư thay đổi thói quen, mọi khi tiểu thư đều tắm xong mới đi ngủ.”
“Em nói nhiều quá, lặng yên cho người ta ngủ, mau lui ra đi khi nào tỉnh tự ta sẽ tắm.”
Dứt lời mắt nàng nặng trĩu đã đi đến tận tây thiên.
Cánh đồng trải dày những cánh hoa hồng màu đỏ rực lan tỏa một mùi hương thơm dịu, xen kẽ những cánh hoa màu đỏ là thảm cỏ xanh mượt trải dài. Một đôi hồ điệp lượn lờ vờn quanh trên những cánh hoa, tiếng chim hót nơi xa xa vọng lại. Nàng bước đi trên thảm cỏ xanh trải đầy những cánh hoa hồng, bước chân về phía trước dừng dưới gốc cây mai vàng, dưới gốc mai có đặt một chiếc ghế dài màu trắng, ở đó có một người đang ngồi vui đùa với một con thỏ trắng. Người đó ngẩng đầu vẫy tay gọi nàng, nàng nhận ra người đó, là bà cụ mà mình đã gặp. Nàng vui mừng chạy tới bên bà cụ.
“Cụ làm gì ở đây?”
“Chăn thỏ.” bà cụ ôm lấy con thỏ vuốt ve nó “Cuộc sống mới có tốt không?”
“Cháu không hiểu...”
“Cháu thấy bầu trời trong xanh có đẹp không?” bà cụ cắt ngang những gì mà nàng muốn nói, nhìn trời rồi tiếp tục nói tiếp. “Mọi thứ đi tới đâu rồi cũng trở về đúng vị trí của nó, thời gian có thể thay đổi mọi thứ nhưng vận mệnh thì không thể cháu cố gắng cưỡng cầu cũng vô ích, cháu sinh ra vốn thuộc về nơi này vì vậy hãy sống tốt và hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp ở nơi đây. À, ta có cái này tặng cho cháu để cảm ơn tô phở mà cháu chiêu đãi cụ.”
Bà cụ đặt vào tay nàng một chiếc châm cài đầu bằng hoa hồng màu đỏ tươi đang nở rộ, bên cạnh có ba chiếc lá màu xanh tô điểm cho bông hoa càng thêm đẹp rực rỡ, thân cây châm màu xanh ngọc với những đường nét hoa văn tinh tế những hoa văn này chỉ có công nghệ máy móc hiện đại cao mới có thể chế tác ra được. Nàng nhìn kĩ bông hoa không khỏi trợn mắt vì đây là một khối kim cương lớn trị giá không hề nhỏ. Nhận thấy ánh mắt của nàng bà cụ bèn lên tiếng.
“Không sai, đây là kim cương nếu ở trái đất rất khó có thế kiếm được một khối kim cương lớn như vậy.”
“Trị giá cũng không nhỏ, món quà này cháu e là...”
“Đối với cháu thì nó có giá trị rất lớn nhưng đối với cụ thì nó như là cỏ vậy, cháu nhìn xem...” vừa dứt lời bà cụ vung tay lên một cái mấy khối kim cương đủ màu hiện ra trước mắt, nàng trợn mắt nhìn, bà cụ búng tay kim cương liền biến mất. “Chiếc châm này là của thầy Minh gửi cho cháu để phòng thân, lại đây cụ chỉ cho con cách sử dụng“.
“Thần kỳ như vậy?” nàng tỏ vẻ hoài nghi
Bà cụ mỉm cười, ngón tay khẽ búng, một tia sáng chợt lóe bắn vào giữa mi tâm của nàng. Trong đầu nàng chợt lóe ngữ chú biến ảo.
“Bây giờ cháu có thể niệm ra thứ vũ khí mà cháu muốn sử dụng, trừ bỏ súng thì vũ khí gì cũng được“.
Nàng nhíu mày trong đầu niệm ra một thanh kiếm, quả nhiên trong tay xuất hiện một thanh kiếm, lưỡi kiếm màu xanh còn chuôi kiếm màu đỏ có hoa văn hoa hồng rất đẹp.
“Oa... không thể tưởng được, cụ à nó tên là gì?”
“Chưa có tên, khi con xuống nước tiên hồ để hoán đổi linh hồn thì linh hồn con được tiên hoa làm qua nghi thức tế rửa linh hồn bởi vậy cơ thể con sẽ như một bông hoa thoang thoảng mùi hoa hồng, cụ nghĩ con có thể tự mình đặt tên cho chiếc châm đó.”
“Vậy gọi là tuyệt sát hoa hồng đi...”
“Sao gọi cái tên khó nghe vậy...” bà cụ nhíu nhíu mày hỏi.
“Nghe máu me một chút cho nó có khí chất kiếm hiệp a, ngoài ra mỗi chiêu thức khi đi ra phải là những sát chiêu...” nàng thử vung kiếm, những cánh hoa hồng từ chuôi kiếm vương vãi khiến nàng thích thú. “Oa... thầy Minh quả lợi hại, có thể tạo ra vũ khí như thế, sau này hành tẩu trên giang hồ cháu sẽ lấy cái tên tuyệt sát hoa hồng”
“Đây mới là phần quà cụ cho cháu nó sẽ giúp ích cho công việc tìm kiếm mỹ nam của cháu sau này hắc hắc...” ánh mắt của bà cụ rất quái dị soi mói trên người nàng “ngoài ra sẽ giúp cháu thuận lợi trong việc tu luyện.”
Lời còn chưa dứt bà cụ đã búng ra một viên đan dược màu đỏ nhằm đúng miệng nàng, nàng không kịp phản ứng liền nuốt đi xuống, mùi vị rất thơm dần lan tỏa khắp dây thần kinh. Cơ thể cảm thấy sảng khoái lạ thường. Nàng còn chưa kịp nói bà cụ biến mất tạo thành một cơn gió thổi qua cuốn theo nàng, nàng hét lớn vùng vẫy thoát ra.
“Tiểu thư...” Phù Dung bị nàng hét lớn, vội vàng lay nàng.
Nàng mở mắt ra ngồi dậy, nhìn căn phòng tối chỉ có mỗi cây nến sáng lờ mờ.
“Bao nhiêu giờ rồi?” nàng hỏi.
Phù Dung ngơ ngác nhìn, vì không biết tiểu thư nhà mình hỏi gì.
“Hi hi... ta hỏi bây giờ là canh mấy a.” nàng sự nhớ ra mình đang ở cổ đại, cách tính giờ ở đây nàng chịu bó tay.
“Hiện tại sắp đến canh hai, tiểu thư người ngủ nguyên một ngày rồi hẳn là đói, để nô tỳ đi phòng bếp dặn người làm ít đồ ăn đem lên.”
Nàng gật đầu, Phù Dung nhanh chóng xoay người rời đi, nàng sờ sờ vào má mình, canh hai là mấy giờ nhỉ. Nàng nhìn ra cửa sổ chỉ thấy một màu đen, đưa mắt về phía tửu lâu bên ngoài treo đèn lồng trước mái hiên đang vũ động theo gió. Lúc này nàng mới cảm giác được trong tay mình còn nắm thứ gì đó, khi dơ lên được ánh nến chiếu rọi vào mới nhận ra. Châm trên tay trong đêm tối phát ra ánh sáng đầy mê hoặc, có thể nhìn rõ mọi vật ở cự li gần, nàng xoay cây châm trên tay nhìn.
“Cứ sáng như vậy trong đêm tối sẽ khiến người khác thêm tò mò, như vậy chẳng phải dẫn đến sự phiền toái a, tuyệt sát à, tuyệt sát mi không cần khoe nhan sắc ta cũng cảm thấy mi đẹp, giá mà mi không nhấp nháy có phải tốt hơn không.”
Nàng vừa dứt lời, tuyệt sát như hiểu ý chớp lên rồi ánh sáng biến mất để lại một cây châm bình thường nhưng rất tuyệt mỹ. Nàng chớp chớp đôi mắt đầy thích thú.
“A, không ngờ mi cũng hiểu được tiếng người, tốt tốt đây quả thực là món đồ tốt nhất mà ta có... haizzz... sư phụ à con yêu người chết mất.” nàng đánh chụt một nụ hôn vào cây châm.
“Tiểu thư...”
Bên ngoài Phù Dung đẩy cửa bước vào, trên tay là đèn lồng theo sau còn có hai nha hoàn bưng đồ ăn đến để lên bàn rồi lui ra. Phù Dung treo đèn lồng lên giá sau đó quay ra đỡ nàng xuống giường.
Nhìn cử chỉ lưu loát nhanh nhẹn của Phù Dung, nàng không khỏi khâm phục, nhỏ tuổi nhưng rất nhanh nhẹn, tháo vát hẳn là mẫu thân rất tốn công sức để chỉ bảo, ở hiện đại mọi thứ nàng đều phải tự động tay động chân còn ở đây miếng ăn dâng lên đến tận miệng đều có người bón cho ăn.
“Tiểu thư ăn xong, nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho người.” Phù Dung cầm đèn lồng đi ra cửa.
Nàng cầm lấy đũa bắt đầu thưởng thức bữa ăn của mình, khi ăn no vươn vai đứng dậy bước đến bên cửa sổ mở cánh cửa, gió bên ngoài lùa vào thoang thoảng mùi hương hoa.
“Đất nước không có mùa đông thật dễ chịu.”
Đúng vậy Thiên Triều quanh năm chỉ có một mùa với khí hậu hiền hòa mát mẻ đặc biệt là ở Sơn Khê vì thế mảnh đất nơi đây toàn sản sinh ra những vị nam tử, mỹ nữ với dung mạo tuyệt thế.
“Tiểu thư nước đã chuẩn bị xong rồi.” Phù Dung ở bên ngoài đánh tiếng, nàng cất bước đi sang phòng kế bên.
“Mẫu thân ta đâu?”
“Còn bên ngoài tửu lâu, thường thường phu nhân khoảng canh ba mới quay trở lại hậu viện nghỉ ngơi.”
Canh một... canh hai... canh ba... trong đầu nàng lại nghĩ nghĩ, lật óc để suy nghĩ cách tính giờ của người cổ đại, căn bản là chủ của cơ thể này khi còn trú tại không thèm quan tâm giờ giấc, khi đói thì ăn, no thì ngủ, buồn thì trốn đi chơi, căn bản là săn lùng mỹ nam. A, có rồi, nàng có từng đọc qua trên một trang mạng nói về cách tính thời gian của người cổ đại nhưng mà Thiên Triều là một thời đại không có thật trong lịch sử vậy thời gian sẽ tính như thế nào, giống hoặc là không? Nhưng theo kinh nghiệm của nàng suy đoán vào giờ này ở hiện đại rơi vào 11giờ đêm, lắc lắc cái đầu nghĩ gì nhiều cho mệt thêm.
Phù Dung đổ nước vào một thân gỗ to được khoét xuống tạo thành một cái thùng tắm, trong thùng gỗ được quét một lớp nhựa thông cả bên trong lẫn bên ngoài, bề mặt trơn bóng nhìn thật đẹp, trong nước được thả rất nhiều cánh hoa vừa được hái. Nàng chẹp miệng cảm thán hệt như phim.
Phù Dung giúp nàng cởi áo, quần áo tầng tầng lớp lớp đúng là phiền phức, ở hiện đại chỉ cần lột phăng ra một cái quăng vào máy giặt thế là xong còn đây cho nàng cởi hẳn mất nửa buổi. Nước ấm massage cơ thể thật dễ chịu.
“Tiểu thư, nô tỳ giúp chà lưng.” Phù Dung cầm lấy khăn.
Nàng nhìn cơ thể béo tròn của mình thì không khỏi ai oán, trong đầu luôn thầm rủa không ngừng, nàng ta quả nhiên là heo, ăn ăn đến độ tròn như bóng nếu nhỏ nhắn hẳn là một đại mỹ nhân làm điên đảo thiên hạ. Tắm rửa xong Phù Dung giúp nàng mặc áo xong đâu đấy nàng bước đến bên cửa sổ, Phù Dung vẫn đi theo bên người.
“Em có thể đi nghỉ ngơi.”
“Nô tỳ có nhiệm vụ phải hầu hạ bên người.”
“Ta bảo đi thì đi, em dám cãi lại lời ta à, đây là lệnh.”
Đôi môi nhỏ nhắn của Phù Dung bậm lại, chậm rãi gật đầu rồi lui xuống, trước khi đi còn lên tiếng căn dặn.
“Tiểu thư, nô tỳ ở phòng kế bên có gì cần tiểu thư cứ gọi.”
“Ừ...” nàng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Phù Dung khuất sau cánh cửa.
Ở hiện đại, trẻ con bằng tuổi của Phù Dung vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ được sống trong vòng tay che chở của cha mẹ nhưng sinh ra ở cái thời này, thân phận địa vị không có lại sớm phải chật vật lo toan bữa ăn, nuôi sống gia đình bằng những đồng tiền ít ỏi đổi lấy bao nhiêu nước mắt hòa cùng xương máu mới có được. Khi nàng bằng tuổi Phù Dung vẫn còn là một cô bé hồn nhiên vô tư, khi nhìn Phù Dung mọi việc đều có thể sắp xếp lo liệu chu toàn như một người đã trưởng thành khiến sống mũi nàng không khỏi cay cay.
Mất chừng mấy phút thương xót Phù Dung, nàng thở dài chợt nghĩ tới cha mẹ ở hiện đại, không biết họ có biết người con đang ở tại bên mình là một linh hồn khác đã bị hoán đổi không? Mặc dù ở đây mẫu thân cũng rất yêu thương nàng nhưng dù gì ở hiện đại cha mẹ cũng là người sinh ra và từng dưỡng dục trong một thời gian dài, nếu nói nàng không nhớ họ, không muốn trở về bên họ là nói dối. Nàng rất muốn về nhưng bà cụ đã nói không thể vì vận mệnh, linh hồn vốn thuộc về nơi này. Thở dài một hơi lại nhìn về một nơi xa xăm trên bầu trời, bầu trời đêm nay không một ánh sao trở nên âm u một cách lạ kỳ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.