Tuyệt Sát Hoa Hồng

Chương 17: U Linh Dị Lam




Liễu Minh sư phụ, nàng nghiến răng nghiến lợi bốn chữ ở trong đầu. Sư phụ vì không muốn đệ đệ của mình hội phi phách yến nên đã cực khổ vất vả tạo dịch chuyển căn duyên số phận. Nàng hiểu rồi, nàng có mặt ở đây chính là giúp Vực Ảnh tái sinh. Tái sinh bằng cách nào sư phụ lại không hề nói cho nàng hay, lại bắt nàng phải mò kim đáy bể chẳng khác gì kẻ mù dò đường. Giúp hắn hồi sinh liệu nàng có thể quay về hiện đại không nhỉ? Biết đâu lại được, nếu có cơ hội nàng nhất định phải hỏi sư phụ cho rõ. Việc ngoài ý muốn mà sư phụ nhắc đến chắc là nàng là nữ nhi của Lam Vĩ là truyền nhân của ngọc hồn, ngọc hồn là gì, ngọc hồn lợi hại như vậy sao ngay cả sư phụ còn e dè. Nàng thở dài nhìn vào khoảng trống đen tối ngay trước mắt.
Hắn là đang ở trong bóng tối, nàng không nhìn thấy hắn nhưng hắn lại nhìn nàng rất rõ, biểu cảm vừa rồi trên khuôn mặt của nàng hắn đã thu hết vào tầm mắt.
“Ngươi hẳn là đang oán hận Liễu Minh đi.” Bạc môi mỏng màu đỏ khẽ nhấc.
Hơi lạnh từ bạc môi phảng phất qua nàng, nàng rùng mình lui về phía sau hai bước, rõ ràng vừa nãy bạc môi lạnh lẽo phảng phất bên tai nàng như có như không.
“Ngươi là đang sợ ta đi?” Hắn hiện nguyên hình ngay trước mặt nàng.
“Thầy... sư phụ... Yến... Yến không sợ...” Mồ hôi nàng chảy ròng ròng. Nói không sợ chính là giải dối, nàng làm gì hay nghĩ gì đều nghĩ tới lưỡi đao sắc bén đang kè vào cổ trước tiên. Sớm muộn gì nàng cũng bị sự căng thẳng sợ hãi giết chết.
“Thực?” Bạc môi mỏng tà ái cất tiếng hỏi.
Nàng gật đầu.
Uỳnh...
Bất ngờ nàng bị đánh bay vào bức tường, bàn gỗ vỡ tung thành từng mảnh khi cơ thể nàng lướt qua. Thân hình nhỏ bé rơi xuống như một trái dừa khô rụng xuống tảng đá, khóe môi phun ra một búng máu tươi. Một đòn vừa rồi hắn ra tay rất mạnh, xuống tay không một chút lưu tình. Nàng không hiểu vì sao mạng nàng còn giữ được, đau đớn chỉ có nhói lên một chút rồi lại thôi, lẽ nào y phục của sư phụ lợi hại như thế, nàng thật biết ơn sư phụ Bạch Hồ Ca vô lại đã cho nàng món bảo bối tốt.
“Ta nói cho ngươi hay, ta ghét loại người giả nhân giả nghĩa như ngươi, ngươi nói không sợ ta nhưng nhìn lại sắc mặt của ngươi xem. Ngươi nghĩ ngươi gạt được ai.” Hắn phất tay, trường tiên màu đỏ lao về phía nàng.
Trường tiên xung quanh bao bọc đều là những mũi gai nhọn, bình thường chúng rất mềm mại nhưng khi hắn tức giận những sợi gai mềm mại bỗng dưng như một con nhím xù lông để tự vệ, dưới đuôi trường tiên là mũi đao mỏng được chế tạo giống như một mũi tên.
Chát...
Chát...
Hai cái đánh liên tiếp dữ dội vào khuôn mặt nàng, trên khuôn mặt trắng mịn hiện ra hai dấu đỏ tươi còn in vệt máu, gai sắc nhọn đâm vào da thịt.
“Ta đánh ngươi vì tội lừa gạt ta.” Hắn nổi giận, xung quanh những cánh hoa xoay quanh càng nhiều, sự lạnh lẽo bao trùm cả không gian. Hắn từng bị người thân phản bội, hắn căm hận điều đó và lần này hắn không thể tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ bản thân. Hắn dùng sự căm hận để chuốc lên người nàng, ai bảo nàng là đồ nhi của Liễu Minh.
Nàng thực hối hận khi đặt chân tới chỗ này, nàng thực sự gặp được quỷ một con quỷ đáng sợ. Sư phụ nói nàng phải cảm hóa hắn, nàng phải cảm hóa hắn như thế nào đây, hắn rất đáng sợ.
“Sư... phụ, đồ nhi biết sai rồi.” Nàng sợ hãi vội quỳ xuống. Trong đời nàng chưa quỳ một ai vậy mà bây giờ...
“Ngươi biết sai?” Hắn thu hồi trường tiên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
“Vâng, đồ nhi biết sai, đồ nhi... a..”
Vút... chát...
Lại một roi nữa quật vào mặt nàng, rõ ràng nàng đã nhận mình sai vì sao còn đánh.
“Ngươi nói ngươi sai, vậy có biết roi vừa rồi ta đánh ngươi là sai ở điểm nào không?” Hắn chậm chạm tiến về phía nàng.
Nàng quả thực không biết nàng nói sai ở chỗ nào, nhưng nàng nhớ rằng nàng không có nói gì sai. Nhưng nàng cũng liều mạng trả lời.
“Là đồ nhi đã gạt sư phụ... a...”
Lại một cái nữa vào mặt, nếu cứ bị đánh như vậy mặt đẹp của nàng sẽ biến thành cái khăn mặt rách nát mất.
“Ngươi căn bản là kẻ không giữ lời, lại không để tâm đến những gì ta nói, ngươi còn coi ta là sư phụ của ngươi không? Không sai, ngươi đã gạt ta rằng ngươi không sợ ta nhưng trong tâm thì ngươi rất sợ ta có đúng không?” Ba từ cuối hắn bỗng lớn tiếng quát.
“Dạ... là...”
Chát...
“Cái đánh này ta nhắc nhở ngươi lại lần nữa đừng có quên những gì ta từng nói với ngươi, ta bảo ngươi xưng tên ngươi đã quên rồi sao?”
Nàng ngớ người, có lẽ do quá sợ hãi nên nàng đã quên. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ đang sưng vù, cùng đôi mắt sợ hãi nhìn hắn.
“Bây giờ hãy thành thật trả lời ta, ngươi là đang sợ ta đi.” Hắn vươn đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo túm lấy cằm nàng cho hướng lên nhìn hắn.
Nàng rùng mình khi ngón tay lạnh lẽo chạm vào da mắt, nàng luôn nghĩ ma thì không thể chạm vào nhưng con ma này không tầm thường, hắn chẳng khác gì một con người còn sống.
Đôi mắt lung linh ngấm nước mắt của nàng khẽ cúi xuống. Hắn vươn tay chạm lên da mặt, vuốt những giọt máu chảy theo khuôn mặt, màu đỏ hắn thích, nhất là mùi máu tươi rất thơm, ngón tay lạnh lẽo dần trượt xuống.
“Nhìn ta mà trả lời.” Hắn bóp cằm nàng mạnh hơn.
“Vâng, là Yến rất sợ sư phụ.” Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ vô hồn lạnh lẽo của hắn chậm rãi trải lời.
“Qua chuyện ngày hôm nay, ta hy vọng ngươi đã nhận được bài học tốt nhất hãy thành thực với ta nếu không, đừng trách ta vô tình.” Hắn đẩy nàng ra.
Vô tình, nàng được nghe câu này từ miệng của rất nhiều người, không riêng gì hắn nhưng sự vô tình của người này đáng sợ hơn.
Thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, nếu không có những cánh hoa nàng cho chuyện vừa xảy ra là ảo giác. Nàng chạm tay lên da mặt đau rát đang dần sưng to, không chữa sẽ để lại sẹo. Nàng đứng không muốn vững, chân tay run rẩy, trong lòng rất sợ hãi hắn đúng là ác ma mà.
Sống mũi nàng cay cay, giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, nàng vội vàng lau đi, nàng chưa từng trải qua chuyện như ngày hôm nay, rất đáng sợ. Khóc cũng không giải quyết được gì, nàng phải học cách mạnh mẽ, người như hắn nếu biết nàng khóc hẳn rất tức giận, không biết chừng hắn lại đánh nàng cũng nên. Nàng sẽ sống ở đây dài dài với hắn hay là tìm cách bỏ trốn. Bỏ trốn sao khi nàng không đủ mạnh để đối phó, vừa rồi hắn nhẹ nhàng phất tay đã đánh nàng thê thảm nếu hắn xuất ra toàn lực mạng của nàng đã không còn.
Nàng vội lau nước mắt, cắn răng đứng dậy, loạng choạng đi về phía giường. Bạch hỏa vẫn nằm im lìm nhưng toàn thân phủ một màu đỏ của máu.
“Bạch hỏa, Bạch hỏa...” Nàng ôm Bạch hỏa trên tay, sờ sờ qua người.
Bạch hỏa rất yếu có vẻ bị thương rất nặng lẽ nào là ngày hôm qua, nàng sờ sờ kiểm tra và thật ngạc nhiên khi cơ thể của Bạch hỏa có mạch đập hệt như con người. Nhận thấy sự khác biệt nàng kiểm tra kĩ hơn, Bạch hỏa đang bị thương rất nặng, kinh mạch bị tắc nghẽn, chuyện gì vậy, chuyện gì đang diễn ra? Bạch hỏa rốt cuộc là ai, không phải là tiểu cầu sao? Tiểu cầu, cấu tạo cơ thể không thể giống con người, trong cơ thể Bạch hỏa đang có gì đó diễn ra là gì nàng không thể biết. Sống cùng Bạch hỏa lâu, tuy Bạch hỏa không phải là con người nhưng nàng vẫn luôn coi Bạch hỏa là con người và cũng là một người bạn sớm sớm tối tối ở bên nhau.
Bạch hỏa gặp nguy nàng không thể bỏ mặc. Bạch hỏa cơ thể cấu tạo như con người như vậy tốt rồi, nàng có thể cứu Bạch hỏa.
“Bạch hỏa ta sẽ cứu ngươi, ngươi sẽ không sao đâu.” Trong đầu nàng niệm, dạ minh châu mà Bạch Hồ Ca đưa cho xuất hiện trong tay. Nàng cầm minh châu chạy ra bên ngoài, nhất định nàng phải cứu Bạch hỏa.
Bạch hỏa trong cơn mê man nghe được tiếng của nàng, nàng là đang lo lắng cho mình. Trong lòng Bạch hỏa một cỗ nhiệt ấm áp chảy qua. Trong cơ thể cơn đau không ngừng ập đến, cái lạnh thấu xương đóng băng toàn bộ cơ thể. Sự đau đớn này từ cơ thể nàng truyền sang. Bạch hỏa còn không chịu được cơn đau, còn nàng làm sao mà chịu được. Bạch Hồ Ca quả nhiên thông minh khi dùng cách này.
Ở cánh đồng huyết duyên hoa không có thảo dược nàng phải đi rất xa, nàng tới một nơi mà nàng từng đến. Mỗi lần bị thương nàng đều tới nơi đó để hái dược, ở đấy thảo dược có rất nhiều.
Đứng trên đỉnh núi.
Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi xuống nhân gian một màu bạc, nhìn xa xa khắp nơi đều một màu đen của núi. Lớp mây mù từ dưới chân núi dần dân vây quanh ngọn núi khiến phong cảnh trở nên hư ảo kỳ bí. Làn gió lạnh thổi qua đem theo mùi hương hoa, mùi của cỏ cây, mùi của sương đêm hòa quyện cùng mùi thảo dược.
Nàng lúc này không có tâm trạng thưởng thức, trong đầu nghĩ phải mau chóng tìm thảo dược về chữa trị cho Bạch hỏa. Ánh sáng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện trong những bụi cây, nàng vẫn mải miết tìm thảo dược và không hay ở gần đấy Vực Ảnh đứng nhìn. Hắn đi theo nàng nghĩ nàng sẽ chạy trốn nếu nàng dám chạy trốn sẽ bị hắn giết chết ngay tại chỗ. Hắn sẽ không còn tin bất kỳ một ai, một lần tin tưởng đã quá đủ, một lần tin tưởng đổi lại thân xác của hắn vạn năm bị phong ấn dưới Nguyệt Thủy Đầm, tĩnh mịch, âm u và lạnh lẽo.
Nàng xuất hiện khiến huyết duyên hoa nở, nàng là người giúp hắn hồi sinh hắn dễ gì để cho nàng rời đi. Hồi sinh nhưng hồi sinh bằng cách nào đây hắn quả thực không biết chỉ có Liễu huynh của hắn mới biết nhưng tìm Liễu huynh ở đâu bây giờ. Gặp lại hắn không dám chắc có giết chết bào huynh của mình hay không nhưng tốt nhất đừng để cho hắn bắt gặp.
Nàng dừng bước lùi về phía sau khi đi tới một khe núi sâu, chỗ này nàng chưa từng tới, phía trước có ánh sáng yếu ớt tỏa ra, trong đầu nàng chợt lóe lên khi nghĩ tới u linh thảo cỏ, một loại thảo cỏ linh hồn không dễ gì bắt gặp. Loại thảo cỏ này thường sinh sống dưới vực sâu, nơi có sương mù. U linh thảo thường sống trong sương mù ngũ sắc, ở đây nhất định có sương ngũ sắc. Trong cuốn y thư sư phụ ghi lại rất tỉ mỉ về vực ảnh giới. Lẽ nào nơi đây chính là vực ảnh giới mà sư phụ luôn nhắc tới trong cuốn y thư.
U linh thảo, là loại thảo cỏ trị thương rất tốt chính vì là loại dược quý hiếm nên không dễ xuất hiện. Nàng nhanh chân nhảy lên kiếm phi sang phía bên kia khe núi đi về phía có ánh sáng. Đứng trước bờ vực đôi mắt nàng sáng như sao khi nhìn xuống phía dưới, xuyên qua ánh sáng mờ ảo nàng có thể nhìn rõ bên dưới sương ngũ sắc dày đặc.
“Đúng là u linh thảo cỏ.” Nàng kích động trong lòng: “Bạch hỏa ngươi được cứu rồi, đợi ta đem thảo cỏ về cho ngươi.”
Nàng không nghĩ gì nhiều, thanh bảo kiếm dưới chân tăng thêm màu sắc bao bọc xung quanh, nàng lượn một vòng rồi lao xuống phía dưới.
“Chết tiệt.” Trong đêm tối bỗng vang lên một tiếng chửi đổng: “Ta chưa cho ngươi chết ngươi chưa được chết.”
Vực Ảnh nổi cơn thịnh nộ, muốn có u linh thảo đâu phải muốn có là được, bên dưới còn có bộ tộc phong sắc hổ bảo hộ, u linh thảo là bảo bối của họ bằng nàng mà muốn đối đầu với chúng sao? Nếu nàng không phải là kẻ dẫn đường cho hắn hồi sinh hắn đã mặc kệ nàng sống chết ra sao, nhưng nàng lại là kẻ dẫn đường cho hắn hồi sinh hắn không thể bỏ mặc. Nhất định phải dạy dỗ cho nàng hiểu trước khi làm việc gì phải cân nhắc trước rồi mới hành động. Tốc độ phi hành của nàng hắn không dám chê quả nhiên là rất nhanh, Liễu Minh nhìn trúng nàng không hề sai.
Nàng vẫn một đường phi thân xuống phía dưới, không có kết giới che trở gió quật vào mặt đau rát, vết thương trên mặt được dịp gió quật vào vừa đau lại vừa rát, gió như muốn xé rách thêm da thịt trên khuôn mặt nàng. Nàng lúc này không hề nghĩ tới bản thân, nàng chỉ nghĩ mau chóng lấy được u linh thảo để chữa trị cho Bạch hỏa.
Xuyên qua lớp mây mù ngũ sắc, ánh sáng u linh thảo càng trở nên rực rỡ, u linh thảo ngũ sắc nàng không thể tin được, đây là cây u linh thảo sống trên vạn năm tuổi. Trong lòng nàng càng vui mừng kích động khi gần tiếp cận u linh thảo cỏ.
Ánh sáng lung linh rực rỡ vây quanh một khóm thảo cỏ, bên cạnh còn có rất nhiều loại dược quý, hôm nay nàng thật may mắn. Nàng hạ xuống một tảng đá ở gần đấy, đảo mắt nhìn u linh thảo. U linh thảo mọc bên một mỏm đá, bên cạnh u linh thảo còn có đầm nhỏ, nước trong đầm cũng là loại sương ngũ sắc tạo thành, trong đầm còn có tuyết liên hoa ngũ sắc đang lan tỏa hương thơm nhẹ. Là chuyện gì đây, nàng thật may mắn khi nhìn thấy những loài thảo dược, quý hiếm chỉ có trong truyền thuyết. Vực ảnh giới đúng là một bảo tàng quý hiếm mà bao kẻ muốn chiếm giữ.
Gào...
Trong lòng chưa kịp vui sướng bỗng một trận âm thanh từ không khí truyền đến tiếng gầm làm rung chuyển vách núi, đá bắt đầu rơi xuống ào ào, nhờ có ánh sáng của u linh thảo nàng nhanh chân chạy trốn về phía hang đá ở gần đấy.
Gào...
Tiếng gầm lần nữa cất lên, lần này nàng nghe rất rõ là tiếng gầm đau đớn của một con hổ. Nàng thầm than số của nàng thật là xui xẻo. Đất đá vẫn lở không ngừng rơi xuống, nếu con hổ cứ gầm không chừng đất đá vỡ lở lấp xác nàng dưới đáy vực. Nàng nhìn u linh thảo, nơi u linh mọc lại không hề bị ảnh hưởng, nàng phải nhanh chóng tới bên khóm u linh thảo. Nghĩ thì nghĩ nàng liền vọt tới bên.
Bỗng...
Một con hổ màu xanh lá vụt qua, chặn ngay trước mặt nàng. Nàng giật mình lùi lại, chân nàng không muốn đứng vững khi nhìn thấy hổ. Hổ nàng chỉ thấy hổ vằn hoặc hổ trắng chưa thấy hổ xanh bao giờ cả, đây là lần đầu nàng nhìn thấy có con hổ lông màu xanh lá cây.
Nàng bị dồn vào một góc, phía sau nàng đứng là vách núi, bên trái bên phải đều là vực sâu phía trước có hổ lớn. Nàng hôm nay thực sự bị hổ ăn thịt, lúc này nàng mới hiểu rõ tầm quan trọng của việc học võ công, có võ công hộ thân vẫn tốt hơn nhất là rơi vào tình huống lúc này.
Chết đằng nào cũng chết rồi, nhưng còn Bạch hỏa đang đợi nàng đem dược về chữa trị. Phải nghĩ cách nàng không thể chết vào lúc này, đôi mắt nàng liếc nhìn về khó u linh thảo, còn trong lòng run phát khiếp ra rồi.
“Ngươi có lá gan cũng lớn thật, dám cả gan xông vào u linh dị thảo của ta.” Hổ đột nhiên cất tiếng người.
“Ối mẹ ơi, hổ biết nói.” Miệng nàng vào lúc nguy hiểm tự nhiên còn có thể thốt ra một câu rất vô tư. Nhưng nàng chợt nhớ tới Vũ Phượng, Vũ Phượng cũng là chim biến thành vậy hổ vì sao lại không thể chứ, nàng nuốt nước miếng ngước nhìn hổ xanh.
Đôi mắt của hổ màu xanh, một màu xanh của cỏ, toàn thân đều tản ra ánh sáng màu xanh quỷ dị bao quanh bộ lông mềm mượt. Trên trán hổ xanh mộc một nhóm lông trắng hình tuyết liên hoa màu bạc, con hổ này quả nhiên rất khác người à khác với những con hổ khác.
“Ngươi... ngươi có thể biến thành người hay không?” Nàng cắn răng hỏi.
“Hừ...”
Gì vậy trời, hổ cũng biết khinh bỉ nàng nữa kìa, trả lời nàng bằng lỗ mũi, mặt nàng đen thui nỗi sợ hãi trong lòng biến mất. Đang tính phản lại thì tiếng hổ gầm lại vang lên và lần này ác liệt hơn trước, đất đá rung chuyển, đất dưới chân nàng dần nứt ra, nàng chao đảo ngã về phía trước ôm đúng vào chân trước của hổ xanh.
“Không xong rồi.” Hổ nhìn về phía bên kia vách núi, trong đôi mắt đạm bạc xa cách bỗng hiện lên sự lo lắng.
“Chuyện gì vậy?” Nàng cũng nhìn theo hỏi.
“Mẫu thân ta...” Hổ nhảy vọt về phía u linh thảo, ngậm lấy một nhánh rồi nhổ lên. Đang tính lao vút đi nhưng nghĩ thế nào lại quay lại há miệng.
“A...”
Hổ hất nàng lên lưng rồi nhảy vọt sang phía bên kia, nàng nhắm mắt ôm chặt lấy cổ của hổ, hổ xanh di chuyện rất nhanh nhẹn, nàng chỉ nghe tiếng gió quật bên tai chưa tới một khắc tiếng gió đã in bặt, chuyện gì đây lẽ nào nàng sắp bị làm mồi nhắm cho lũ hổ.
Bịch...
Nàng bị hổ ném xuống nền đá cứng, toàn thân đã đau nay còn đau hơn.
“Lam Nhi.” Một giọng nói trầm bổng chợt vang lên.
“Phụ vương.” Người vừa cất tiếng không ai khác chính là con hổ màu xanh tên là Lam Nhi. “Mẫu thân sao rồi?”
Khóe môi nàng giật giật, đại não không ngừng bị tê liệt. Trước mắt nàng lúc này không phải là một hang động hay là một căn nhà bình thường mà chính là một căn phòng rộng lớn rất rất là sang trọng. Căn phòng được trang trí rất giống một cung điện, đúng là một cung điện, nàng là đang ở trong một cung điện rộng lớn nơi nàng ở chính là tẩm cung của hoàng hậu.
Trong tẩm cung người hầu chạy đi chạy lại, trên khuôn mặt ai cũng hiện rõ sự lo lắng căng thẳng. Một cung nữ chạy ngang qua nàng túm lấy tay kéo lại hỏi.
“Tỷ tỷ à, chuyện gì đang diễn ra vậy.”
“Ngươi còn đứng đây mà lảm nhảm à, vương hậu đang lâm bồn mau qua bên kia phụ giúp.” Người hầu đang vội vã đi nên không để ý tới nàng chỉ trả lời cho qua sau đó nhanh chóng bước đi.
“Lâm bồn sao, vừa rồi tiếng gầm đó...”
Gào...
Tiếng gầm lần nữa cất lên, nàng bịt tai lại. Cung điện gần như muốn sụp đổ bởi tiếng kêu khủng khiếp. Mọi người đang bận rộn, cơ hội tốt cho nàng lấy u linh thảo, nàng nghĩ vậy liền bước đi nhưng nàng lại dừng bước suy nghĩ. U linh thảo một loại thảo dược quý muốn lấy không dễ, nàng không muốn lợi dụng lúc hỗn loạn mà chiếm đoạt đây không phải là tác phong của nàng. Muốn có u linh thảo phải đàng hoàng có được còn muốn chiếm đoạt nàng phải chiếm đoạt công khai, nghĩ như thế nàng quay lại bước theo phía sau cung nữ.
Trên một chiếc giường lớn, một bóng dáng màu trắng đang vật lộn với cơn đau, cơ thể lúc ẩn lúc hiện hình con người lúc biến thành con hổ màu trắng, bên cạnh một nam nhân thân trường bào màu vàng lo lắng nắm lấy tay nữ tử.
“Mẫu thân, u linh thảo Lam Nhi đem tới cho người đây.” Lam hổ vẫn trong hình dạng của con hổ màu xanh vọt tới bên nữ tử đang đau quằn quại được mấy cung nữ đang giữ chặt.
“Xem ra là sinh ngược.” Nàng tiến tới bên cạnh Lam hổ nói chỉ để cho nàng nghe.
“Ngươi vừa nói gì?” Lam hổ quay sang nhìn nàng.
Nàng không trả lời mà quan sát nhìn sản phụ, trên trán sản phụ mồ hôi lấm tấm ướt toàn thân, đau đớn và quằn quại.
“Ngự y giờ này sao vẫn chưa tới.” Nam tử tức giận gầm lên, thê tử của hắn đau đớn suốt mấy canh giờ tâm can hắn giờ như lửa đốt, nếu thê tử của hắn có mệnh hệ gì hắn sẽ không tha cho đám ngự y vô dụng.
“Để ta xử lý.”
Nam tử quay sang nhìn nàng đánh giá từ đầu đến chân, nàng cũng đánh giá người trước mắt. Ngũ quan tinh sảo, đôi mắt màu hổ phách thâm trầm từng trải, sống mũi cao, môi mỏng hồng hào, mái tóc đen dài được búi gọn trên đỉnh đầu. Long bào vừa vặn ôm lấy cơ thể, hoa văn trên long bào rất khác biệt, không thêu rồng, không thêu phượng mà chính là thêu bông tuyết liên ngũ sắc rực rỡ bằng chỉ màu. Nam tử rất tuấn mỹ, đáng tiếc là hoa đã có chủ nàng không thể hái nếu không nàng sẽ không bỏ qua.
“Yên tâm, ta lấy tính mạng của ta ra đảm bảo, ta có thể giúp thê tử của ngươi thuận lợi sinh con.” Nàng từng đỡ đẻ nên nàng rất tự tin.
Nam tử còn ngần ngại, nàng còn quá trẻ để làm việc này. Lần này thê tử của hắn sinh nở không giống như mấy lần trước nên hắn rất lo ngại và sợ hãi.
“Hãy quyết định nhanh lên, sản phụ đã gắng gượng đã lâu nếu không nhanh sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.”
Lần này giọng nàng nghiêm túc, hắn nhìn lại nàng thái độ của nàng nghiêm túc giống như người từng trải tự nhiên hắn tin tưởng nàng nên đã gật đầu đồng ý.
Nàng phân phó vài người chuẩn bị những thứ cần thiết sau đó mới bắt tay kiểm tra. Nàng chạm tay lên bụng sản phụ để kiểm tra tình hình của thai nhi.
“Là... song bào thai...”
“Song thai...” Nam tử dường như không tin.
Không chỉ riêng nam tử mà tất cả mọi người đều giật mình phải nói rằng bộ tộc phong sắc hổ xưa nay chưa từng có bất kỳ ai sinh ra song thai.
Từng có một nhà tiên tri nói với hắn rằng đợi khi vương hậu lâm bồn sinh ra song bào thì Lam Nhi của hắn mới có thể hóa hình.
“Ngươi nói là song bào...” Nữ tử trong cơn đau gần như sắp rơi vào hôn mê, nắm chặt lấy tay nàng. Từng cơn đau co thắt chặt, năm ngón tay như năm móng vuốt cắm chặt xuống da thịt nàng, nàng nhíu mày nén chịu cái bấm chặt.
Trong đôi mắt mờ đục, đau đớn của nữ tử nàng nhìn thấy sự vui mừng, sự kích động xen lẫn niềm hạnh phúc.
“Là song bào.” Nàng gật đầu trả lời.
“Lam Nhi...” Nữ tử đưa tay ra.
Lam Nhi, tên đầy đủ của tiểu vương hổ là Phong Tuyết Lam về kỳ tích của Tuyết Lam khá thú vị, hắn sinh ra vốn rất khác đồng loại từ dáng vóc cho tới bộ lông óng ánh.
“Mẫu thân.” Phong Tuyết Lam nắm lấy tay mẫu thân.
“Lam Nhi, lại đây con có thể hóa hình... a... gào...”
“Mẫu thân...”
“Diệp Bích...”
“Vương hậu...”
Một loạt âm thanh hoảng hốt đồng thời cất lên khi vương hậu đau đớn gầm lên.
“Vương hậu... làm theo ta, hãy bình tĩnh hít thở thật sâu vào, ngươi sẽ không sao?” Nàng nắm lấy tay vương hậu, mạch tuy có khác con người một chút nhưng nhờ có sư phụ tài ba chỉ dạy các động mạch tĩnh mạch của loài vật nên nàng có thể giải quyết.
“Vương hậu, hãy hít thở thật sâu khi nào ta bảo rặn thì hãy làm theo. Vương thượng phiền ngươi giữ chặt tay thê tử của ngươi hãy khống chế đừng để nàng ta biến hình lung tung, tốt nhất hãy duy trì hình dáng con người như vậy ta dễ làm việc hơn.”
Nàng dặn dò mọi người đâu đấy bắt đầu xoa bụng vương hậu, kiểm tra lại lần nữa.
Vương thượng vung ngón tay điểm huyệt khống chế vương hậu khỏi biến hình, ôm chặt thê tử yêu dấu trong vòng tay.
“Nàng hãy bình tâm, chúng ta chỉ sinh lần này nữa thôi ta nhất định sẽ không để nàng sinh thêm lần nữa.” Muốn sinh nữa sao, hắn không dám nhìn thê tử đau đớn tâm hắn như đã chết.
Vương hậu nắm chặt lấy tay hắn, trong đôi mắt đau đớn ngập tràn hạnh phúc. Nhìn vợ chồng họ hạnh phúc nàng thật hâm mộ, động vật... à bọn họ là ở hình hài con người, có thể được coi là một con người, sống với nhau rất hạnh phúc.
“Vương hậu, hãy thả lỏng... hít vào một hơi sau đó hãy rặn...”
Vương hậu làm theo lời nàng, hít vào một hơi sau đó ra sức rặn. Một hơi... hai hơi... sau đó...
Oe...
Ra rồi, một cung nữ vui mừng reo lên, nàng cắt rốn lau chùi tiểu vương tử cẩn thận bọc lại đưa cho cung nữ.
Oe...
Lại ra nữa rồi. Lần này là tiểu công chúa, nghe hai lần hô vang lúc này Phong Tuyết Lam từ bên ngoài nhảy vọt vào trong.
“Mẫu hậu...”
Nàng lau mồ hôi trên trán, rửa tay qua chậu nước mà tỳ nữ đem tới.
“Phục... họ khỏe như trâu vậy, mới đẻ xong mà có thể ngồi dậy.” Nàng lẩm bẩm trong miệng.
“Vương hậu, ta nghĩ người vừa mới sinh tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi, không nên cử động.” Nàng nhìn họ xong cất tiếng.
Vương hậu cùng vương thượng vẫn đắm chìm trong niềm hạnh phúc nên không chú ý tới lời nàng vừa nói.
“Nàng xem, nên đặt tên cho hai tiểu tử như thế nào đây.” Vương thượng bế tiểu công chúa trên tay âu yếm nhìn thê tử của mình.
“Chàng xem, trong tộc chưa một ai khi mới sinh ra lại mang hình hài của con người phải ít nhất khi hài nhi biết tu luyện mới có thể hóa thân nhưng hài nhi của chúng ta lại khác, mới sinh ra đã là hình của nhân loại chàng có cảm thấy lạ không? À phải rồi...”
Lúc này vương hậu mới chú ý tới nàng, đưa nhị tiểu vương cho tỳ nữ chậm rãi đi về phía nàng. Vương hậu lúc này mới có dịp quan sát nàng.
Nàng cũng ngước nhìn, wow là đại mỹ nhân như hoa như ngọc mặc dù đã là mẹ của ba đứa trẻ nhưng nhan sắc lại như gái mười tám. Mắt hạnh, mi dày đen và dài, sống mũi nhỏ cao thẳng tắp bạc môi hồng nhuận.
“Ngươi tên gì?” Vương hậu nhẹ nhàng cất tiếng.
“Yến Nhi, ta nghĩ ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ta không giống nhân loại khi sinh nở cần nghỉ ngơi, chỉ cần sinh hài nhi xong cơ thể của ta lại trở nên bình thường.”
“Ò...” Nàng gật đầu miệng lại lẩm bẩm “động vật có khác, trâu khinh khủng.”
“Ta xem ngươi không phải là người ở vực giới.” Vương hậu nhìn bộ y phục trên người nàng: “Ngươi là hồ tiên, cũng không đúng ta không thể nhìn thấy nguyên hình của ngươi.”
“Nguyên hình của ta á, há... ta là con người mà.” Nàng chặc lưỡi, căn bản nàng là ai không rõ. Phụ thân nàng mang trong mình dòng máu rồng tiên cao quý, nàng có được coi là rồng không nhỉ?
“Con người, con người tới được vực ảnh giới không phải là kẻ tầm thường, thực lực ngươi không có đi vào vực ảnh giới quả nhiên hiếm có. Hãy dùng nó xoa lên vết thương trên mặt ngươi, nhìn vết thương trên mặt ngươi rất giống bị trường tiên phi thiên thủy của ma đế Vực Ảnh đánh.”
“Ngươi biết hắn?”
“Hừ, không những biết mà hắn còn là kẻ thù của tộc phong sắc hổ.” Trong ánh mắt vương hậu hiện lên tia sát ý.
Xong, nàng thầm than nếu họ biết mình là đồ nhi của hắn, liệu có bị giết chết không. Chuồn thôi, nàng cần chuồn nhanh chóng, đi đến đâu nàng cũng đều gặp phiền phức.
“À, phải rồi ta trước nay ân oán phân minh nay ngươi có ơn cứu ta, ta cũng nên báo đáp ngươi, ngươi muốn gì ta đều có thể đáp ứng.”
Suýt nữa nàng quên u linh thảo cỏ, không nghĩ ngợi nàng liền đáp.
“Ta muốn u linh thảo cỏ.”
Không khí trở nên im lặng, toàn bộ nơi đây đều ngập tràn sát ý. Nàng rùng mình, nàng đã nói gì sai sao?
“Vậy, ta không cần nữa cáo từ.” Chuồn là thượng sách, biết vậy nhân cơ hội hỗn loạn nhổ một cây cho rồi, nàng thấy hối hận rồi cái gì cần quang minh chính đại chứ, bỉ ổi đối phó còn được việc.
“Đứng lại.” Vương hậu quát lớn.
Nàng nhắm mắt lại trong đầu thầm cầu trời khấn phật cho mọi chuyện êm xuôi.
“Ngươi muốn u linh thảo làm gì?”
“Ta chỉ muốn cứu Bạch hỏa a, dùng u linh thảo trị thương sẽ nhanh chóng bình phục, nếu không có u linh thảo dùng các loại dược khác cũng được chỉ có điều lâu bình phục.” Nàng xoay người nhìn vương hậu thành thực trả lời.
Vương hậu nhìn nàng đánh giá một lần nữa xong lại nói: “Ngươi có biết u linh thảo rất quan trọng với bộ tộc ta không, nhờ có u linh thảo mà bộ tộc ta mới tránh được kiếp nạn diệt vong. Nếu ngươi đem đi bộ tộc của ta sẽ gặp nguy...”
“A, ta không biết, nhưng ta không phải đem đi hết, ta chỉ xin hai nhánh.” Nàng dơ hai ngón tay ra.
“Hai nhánh.” Vương hậu ngạc nhiên: “Mấy vạn năm qua rất nhiều kẻ muốn chiếm lấy u linh thảo đều bị táng thây dưới đáy vực, nhìn thấy u linh thảo trong mắt mọi người hiện rõ sự tham lam muốn chiếm lấy hết nhưng trong mắt ngươi ta lại nhìn thấy sự thành thật, ta đáp ứng.”
“Thật sao?” Nàng vui mừng hỏi lại.
“Ta chưa từng gạt ai bao giờ.”
“Wow... yêu ngươi chết đi được.” Nàng nhảy về phía vương hậu ôm một cái, nhảy nhót trong sự vui mừng giống như đứa trẻ được mẹ cho quà. Thấy nàng kích động lại là một cô bé hoạt bát đáng yêu vương hậu mỉm cười.
“Lam Nhi, đưa tiểu nha đầu này tới bên u linh thảo hái cho nàng ba nhánh.”
“Ba nhánh á, ta chỉ xin có hai thôi mà.” Nàng ngạc nhiên nhìn.
“Nha đầu ngốc, nương tử của ta xưa nay rất keo kiệt đưa cho ngươi ba nhánh là phúc đức của ngươi.” Vương thượng cười hòa ái cất tiếng.
“Chàng...” Vương hậu nhìn trượng phu của mình trừng mắt nghiến răng. Sau đó lại quay sang nàng.
“Nếu có thời gian hãy tới phong tộc, phong tộc luôn chào đón ngươi.”
“Tất nhiên rồi, ta còn muốn đi thăm quan nơi ở của các người khi đó sẽ làm phiền mọi người nha. Giờ thì ta xin cáo từ.”
Nàng ngồi lên lưng lam hổ, lam hổ phi thân bay vút ra khỏi tẩm cung.
Ánh sáng u linh thảo rực rỡ với sắc màu, xanh, đỏ, tím, cam, trắng phối với nhau rất hài hòa. Lam hổ ngậm ba nhánh cỏ trong miệng.
“Khoan đã.” Nàng vội cản lại. “Ta muốn hai nhánh không bị đứt rễ ngươi làm giúp ta nhé!”
Lam hổ thực hiện theo ý của nàng, nhổ lên đẩy vào tay nàng còn rễ nguyên vẹn. Nàng lấy ít nước trong đầm bỏ vào lam ngọc giới.
“Ngươi muốn làm gì?” Lam hổ thấy kỳ quái nên hỏi.
“Trồng u linh thảo, để chúng sinh trưởng sau này cần có thể lấy dùng.” Nàng từng nghiên cứu qua lam ngọc giới, lam ngọc giới được chia ra rất nhiều ngăn, nàng muốn ngăn nào ra sao ngăn đó sẽ như vậy. Ví dụ u linh thảo một trăm năm mới sinh trưởng một nhánh, một nghìn năm mới ra hoa, ba vạn năm mới kết trái. Chỉ cần nàng điều chỉnh suy nghĩ ngăn chứa u linh thảo thời gian sẽ chạy nhanh hơn ở bên ngoài. Chỉ cần ba năm sau ở bên ngoài thì trong lam giới ngọc ngăn chứa u linh thảo đã là ba vạn năm sau, u linh thảo khi đó đã là một khóm lớn.
“À!” Lam hổ hiểu ra, ngay sau đó lại hỏi: “Ngọc giới của ngươi lợi hại thật.”
“Tất nhiên, bảo bối của sư phụ ta mà.” Nàng hãnh diện khoe.
“Sư phụ của ngươi là ai vậy?”
“Nói ngươi cũng không biết, mau nhổ cho ta, ta còn phải quay trở về.”
Lam hổ nhổ nhánh thứ ba, lần này có sự cố.
Đột nhiên, ánh sáng u linh thảo tụ lại xoay quanh lam hổ, thành một vòng xoáy.
Gào...
Một tiếng gầm vang bên tai, nàng lùi về phía sau khi lam hổ bỗng nhiên đứng thẳng như muốn bổ vào nàng.
Vút...
Gào...
Một thân hình đỏ rực vút qua, đem theo trường tiên bắn về phía lam hổ. Lam hổ nhanh nhẹn né tránh, màu đỏ rực ôm lấy nàng tránh xa mép vực.
Lạnh lẽo lan tỏa là sư phụ của nàng. Vực Ảnh, đáp xuống tảng đá sau đó ném nàng xuống đất.
“Ta chưa cho phép ngươi chết, ngươi nghĩ có thể chết dễ dàng sao?” Hắn xuống chậm trễ vì gặp chút phiền toái, đụng ngay một đám thần y đang phi hành xuống bị chúng cản đường hắn đành nán lại giải quyết. Vừa giải quyết xong lại gặp lam hổ muốn vồ nàng, còn nàng suýt bị rơi xuống vực may mắn hắn còn tới kịp, nếu không cơ hội hồi sinh của hắn coi như đi tong.
Hắn vung trường tiên bắn về phía lam hổ đang co quắp dưới đất.
“Sư phụ.” Nhanh như chớp nàng bắt lấy được trường tiên, một đường đi qua trường tiên cắt xén, máu từ bàn tay nàng bắn về phía lam hổ.
“Sư phụ, lam hổ không cố ý.”
“Ngươi...”
Hắn nổi giận, giật mạnh trường tiên thu về. Không có kẻ nào được phép đối đầu với hắn, đối đầu với hắn sẽ phải chết.
“Ngươi muốn chết vậy ta sẽ thanh toàn cho ngươi.” Trường tiên trong tay hắn lần nữa vung lên đánh về phía nàng, nàng vẫn đứng chắn trước lam hổ. Ánh mắt nhìn thẳng vào hắn không hề chớp mắt, nàng cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Thân hình nhỏ bé vững chắc, toát lên vẻ uy nghiêm của bậc nữ đế, bên hông dắt trường kiếm hiên ngang nghênh đón kẻ địch. Nhìn nàng thật chói mắt, nhìn nàng thật oai phong dũng mãnh nhìn nàng như vậy khiến cho kẻ thù phải sợ hãi mà quỳ xuống xin tha.
“Dừng tay...”
Keng...
Một dải lụa từ phía bên kia đánh tới, dải lụa cùng trường tiên va vào nhau như hai mũi kiếm. Bên kia vương hậu cùng vương thượng bay tới đứng bên cạnh nàng.
“Ma đế, không nghĩ lại là ngươi.” Vương hậu lạnh lùng cất tiếng.
“Hóa ra là các ngươi, ta cứ tưởng là ai?” Bạc môi màu đỏ khẽ nhấc, hắn lạnh lùng cất tiếng.
“Ngươi cả gan dám xông vào u linh dị thảo gây loạn, hôm nay ta nhất định đánh cho ngươi tiêu tán linh hồn.” Vương thượng tức giận quát.
“Ha ha ha...” Hắn cất tiếng cười ngạo mạn, ai nghe thấy cũng phải rùng mình, nụ cười chấm dứt thay vào đó là bầu không khí lạnh lẽo, rét mướt.
Những cánh hoa màu đỏ nhẹ nhàng phiêu trong gió, cánh hoa mang theo ánh bạc của hàn sương, nơi hắn đứng đã phủ một tầng băng mỏng hòa cùng cánh hoa.
“Vạn năm nay chân tay ta thực ngứa chưa có nơi để chuốc giận, hôm nay ta sẽ đánh một trận cho thỏa mãn.” Lời vừa dứt, trường tiên trong tay hắn vung lên.
“Diệp, nàng vừa mới sinh xong không nên động thủ hãy để ta.” Vương thượng cản lại.
Lời vừa dứt vương thượng phi thân về phía hắn, hai bóng hình một vàng một đỏ lao vào nhau sau đó lại tách ra.
Uỳnh...
Tiếng nổ lớn vang lên, đá từ phía trên lở xuống ào ào, mặt đất rung chuyển. Vương hậu vẫn dõi theo cuộc chiến.
Trong khi đó.
Hào quang vây quanh lam hổ ngày một sáng, thứ ánh sáng chói lòa tạo thành một cột ánh sáng khổng lồ xuyên thấu lớp sương mù xuyên lên tận trời xanh. Tất cả mọi người đang ẩn nấp dõi theo trận chiến đều rời vị trí để nhìn cột sáng lớn đang vây quanh lam hổ.
“Lam nhi...” Vương hậu trong lòng đầy kích động khi Lam nhi biến thân. Lại biến thân vào lúc này.
Trong ánh hào quang ngũ sắc, lam hổ cuộn tròn vật vã với cơn đau, tiếng gầm rú vang tạo thành âm thanh kinh người. Bầu trời bỗng rực sáng khi một tia chớp nổi lên.
“Đạo kiếp...” Vương thượng phi thân tới bên lam hổ.
“Coi chừng.” Nàng hô lên khi Vực Ảnh vung trường tiên về phía vương thượng. Một đòn này đánh trúng không liệt cũng bị tử vong.
Nàng không hề nghĩ ngợi, trong đầu chợt lóe lên chiêu thức. “Phản kiếm hào quang.”
Một tia sáng nhanh như điện xẹt qua muôn số ảnh kiếm, tạo thành một cơn gió lốc cản lại trường tiên của hắn, thực lực của nàng không đủ mạnh chỉ có thể cản lại. Trường tiên đi lệch hướng cắm xuống đất, nơi nàng đứng đất đá ào ào lở. Nàng chao đảo bị rơi xuống vực.
“Lam nhi...”
Cả hai người cất tiếng khi thấy lam hổ vọt xuống theo nàng, tia sáng lao nhanh xuống ôm lấy nàng, đạo quang trên trời đánh xuống bốn hướng đều tập trung xuống đáy vực.
Tất cả đều im lặng, đạo kiếp này thực sự rất mạnh, lam hổ khi mới sáu tuổi đã có thể biến hình nhưng từ ngày bị ngã xuống đầm u linh thảo cho tới hôm nay lam hổ không thể biến hình được.
Nhưng tại sao đạo kiếp lại tới và lần này còn kinh khủng hơn, trong lúc mọi người hoang mang thì tiếng nổ vang trời đất đá phía dưới bắn lên như pháo hoa, tiếp đến hào quang rực rỡ từ phía dưới vực vọt lên.
“Tiểu vương...” Dân chúng reo mừng nhưng bỗng im bặt.
“Lam nhi.” Hai người họ không thể tin được, con của họ không việc gì.
Trong ánh hào quang ngũ sắc, một mỹ nhân xuất hiện. Mái tóc màu đen dài rũ xuống, thẳng mượt như thác. Đôi mày gọn thẳng tắp, lông mi dày đen uốn cong vút, đôi mắt đẹp long lanh gợn sóng nhẹ. Môi mỏng đỏ mọng như trái anh đào, thơm và ngọt khuôn mặt thon gọn và hoàn mỹ. Trên trán điểm cánh sen màu bạc lấp lánh. Chiếc cổ cao mảnh khảnh trắng ngần như tuyết. Bộ y phục màu xanh nhạt rất hợp với làn da tuyết trắng.
Khóe môi vương hậu không ngừng co giật khi dừng lại trước ngực nữ nhân.
“Lam nhi...” Vương thượng, gọi con bằng ngôn ngữ riêng của bộ tộc. Mỗi bộ tộc đều có một ngôn ngữ để giao tiếp.
Bọn họ không biết nói như thế nào khi nhìn con của mình từ nam nhân lại biến thành mỹ nhân. Nửa muốn khóc nửa muốn cười.
Nữ nhân nhìn nàng đang bất tỉnh nhân sự trong tay mình, mỉm cười.
“Phụ vương, mẫu thân hai người đừng lo.”
“Không lo sao được, con là vương tử vì sao lại trở thành nữ tử thế kia.” Vương thượng trong lòng không vui nói.
“Lam nhi... không biết mình là nam hay nữ.”
“Hả...” Hai người bọn họ nhìn nhau không hiểu chuyện gì?
“Con... con nói vậy là sao? Lưỡng tính...” Vương hậu bị “kích thích” nặng nề. Chuyện gì vậy, nếu biết có ngày này thà rằng để Lam nhi trong hình hài của lam hổ vẫn tốt hơn khi biến thành hình người.
Để Lam nhi quyết định giới tính của mình phải có cái gì đó thúc đẩy, kích thích và quyết tâm. Nếu vậy chỉ còn cách lam hổ phải rời khỏi bộ tộc, nghĩ đến điều này họ không muốn.
“Phải rồi, vừa rồi con làm sao tránh được đạo kiếp.” Vương thượng vẫn đủ tỉnh táo hơn vương hậu để hỏi.
“Là nàng.” Phong Tuyết Lam nhìn người trong lòng trả lời: “Chính là nhờ huyết long chi phụng bảo hộ.”
“Hả.” Hai người họ nhìn nàng bất tỉnh. Mải miết nhìn con trai mà họ quên mất ân nhân của mình.
“Mau đem nha đầu tới phong lâu để trị thương.” Vương thượng vội phân phó.
Đúng lúc này đôi mày nàng khẽ nhíu chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nàng nhìn về phía có sát ý cộng hận ý, cộng với sự tức giận chỗ đó là chỗ sư phụ của mình. Đôi mắt hắn đỏ rực bắn về phía nàng.
Nguy rồi, ánh mắt có thể phá hủy nơi này, vào lúc này nàng cảm thấy kỳ quái khi bị thương nặng như thế mà không đau chỉ là choáng váng một lúc rồi thôi.
“Sư phụ...” Nàng như mũi tên lao về phía hắn, ôm lấy cổ không cho hắn động thủ.
“Sư phụ, người không nên động thủ nếu không hồn thể sẽ mất đi khí độ phòng thân tới khi đó người sẽ bị phân tán.” Nàng đánh đại lời nói, xem nhiều phim cổ trang, tiên hiệp nên vận dụng đánh liều.
Lời nàng nói ai ngờ rất hiệu nghiệm, hắn hừ nhẹ đảo mắt nhìn mọi người một lượt. Đúng là hắn cảm thấy ở đây lâu thêm chút nữa hồn thể dần suy yếu.
“Sư phụ, về thôi.” Nàng không dám ở lại lâu, nếu ở đây lâu không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đảo mắt nhìn quanh, nàng dừng lại bên Phong Tuyết Lam. Mỹ nhân thật đẹp, lúc nàng ngã xuống nàng không biết chuyện gì chỉ biết có mỹ nhân xinh đẹp cứu.
“Xin lượng thứ vì đã mạo phạm nơi tôn nghiêm, xin cáo từ.” Nàng phi thân lên thanh kiếm kéo theo cả sư phụ.
Kiếm khí màu tím lao vụt lên như một tia chớp.
“Wow... kiếm khí màu tím rất giống một người.” Vương thượng chợt thốt lên, hào quang màu tím không phải ai cũng có, trên đời này duy nhất một người có màu tím chính là Lam Vĩ.
“Không lẽ...” Vương hậu hơi nghi ngờ.
“Chỉ có hai khả năng, một là đệ tử của Lam Vĩ hoặc là nữ nhi của hắn.” Vương thượng bổ sung.
“Nhưng lúc nãy, nàng ta từng kêu Ma Đế là sư phụ. Còn nữ nhi của Lam Vĩ nghe đâu đã bị chết.”
Lời của Phong Tuyết Lam khiến họ phải suy nghĩ. Chuyện này giải thích thế nào đây. Vương hậu nhìn trời đêm, ánh sao trong đêm vẫn rực sáng, thở dài nhìn xung quanh, cỏ cây nằm nghiêng ngả vì trận chiến vừa diễn ra.
“Nàng cũng cần quay lại tẩm cung nghỉ ngơi.” Vương thượng dìu thê tử của mình đi.
“Lam nhi, đi thôi.”
Phong Tuyết Lam nhìn theo hướng nàng rời đi, môi mỏng khẽ mấp máy. “Ta nhất định sẽ tìm nàng.” Bạc môi cười một cách bí hiểm. Phong Tuyết Lam tung mình xuống vực sâu biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.