Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Chương 50: Ngày đầu đại hội Tiên Kiếm




Từ xa đã nhìn thấy Sênh Ca, chỉ thấy sắc mặt hắn bây giờ so với trước kia càng thêm tái nhợt, quả thực là không có màu sắc, lại làm cho cặp mắt đen kia càng thêm tỏa sáng, khiến cho lòng người nhìn thấy đều sẽ run lên một cái. Bởi vì nhìn thấy tình cảnh lần trước, lúc này Mộc Bạch Ly đi đến, trên người có chút không được tự nhiên. Đi đến gần, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Sênh Ca, chỉ đành liếc nhìn nơi khác, nàng móc từ trong túi Càn Khôn ra một chút đan dược cực phẩm bổ sung khí huyết đưa cho hắn, lại không cẩn thận chạm vào tay hắn, nàng lập tức giật mình rút tay về, lại theo bản năng nhìn lại, cũng may, đan dược không bị rơi, vẫn được Sênh Ca nắm ở trong tay.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy ý cười nhẹ nhàng trên mặt Sênh Ca, phối hợp với sắc mặt tái nhợt thật khiến cho người ta đau lòng không thôi. Mộc Bạch Ly bỗng cảm thấy lúng túng, bản thân mình đây là sao vậy? Tại sao có thể đối xử với Sênh Ca như vậy chứ, sư phụ đã nói, chỉ cần thật lòng yêu thương thì có thể ở bên nhau, cho dù là...... Hay là không phải vì nguyên nhân này? Mộc Bạch Ly không muốn nghĩ tiếp nữa, ngẩng mặt lên, nhỏ giọng hỏi thăm: "Sênh Ca, vết thương của ngươi có nặng lắm không? Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi!" Giọng nói Sênh Ca cũng là trầm nhẹ giống như không còn sức lực: "Chỉ là không thể tham gia đại hội Tiên Kiếm vào ngày mai!" Trong giọng nói nặng nề có tiếc nuối khiến Mộc Bạch Ly cũng có cảm giác suy sụp, lại nghe hắn chuyển đề tài: "Bạch Ly, phái Thiệu Hoa chúng ta phải nhờ vào ngươi rồi!" Giọng nói nghiêm túc khiến Mộc Bạch Ly ngẩn ra, thấy Sênh Ca cố ý nghiêm mặt, một tay để sau lưng, một tay kia lại vuốt vuốt cằm, giống như là đang vuốt một chòm râu không có thực, lập tức chọc cho Bạch Ly nở nụ cười. D.đ_LQĐ
"Ta đây là rất nghiêm túc lấy thân phận sư thúc ra lệnh ngươi...ngươi còn cười!" Sênh Ca liếc nàng một cái, Bạch Ly đành phải nín cười, liên tục gật đầu, cố gắng phối hợp với Sênh Ca làm trò cười.
"Tốt lắm, nói thật, Bạch Ly nhất định phải cố gắng lên!"
"Ừ, ta nhất định sẽ cố!"
Lại nói với Sênh Ca vài câu không quan trọng, phần lớn là một mình Bạch Ly nói, Sênh Ca ở bên cạnh nghe, trên mặt nở nụ cười nhạt, một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua. Đợi sau khi Bạch Ly đi rồi, chưởng môn Trương Trọng mới tiến vào, đầu tiên là nhìn bóng lưng Bạch Ly một chút, lại nhìn Sênh Ca đang tựa nửa người vào giường, sau đó đóng cửa lại: "Ngươi thật sự chắc chắn?"
"Đúng!"
"Có chứng cứ không?"
"Tạm thời vẫn chưa có! Nhưng mà, rất nhanh sẽ có......"
Buổi tối chính là lúc rút thăm, chỉ là tất cả đều do sư phụ làm, Mộc Bạch Ly thấy rất cảm động, chỉ thiếu không nhảy nhót quanh Thanh Phạm như chú chim nhỏ, lại bị Mẫn Chi ở bên cạnh phá hủy: "Đều là sư phụ giúp rút thăm mà, nếu không, đệ tử các môn các phái tham gia đều tự mình đi rút thăm còn không chen thành một đoàn à!"
Kết quả, nụ cười trên mặt Thanh Phạm trong nháy mắt cứng lại, nhưng chỉ chốc lát sau lại càng thêm sáng lạn, giống như từ một đóa hoa đào biến thành một đóa cúc Ba Tư to lớn. Mí mắt Trương Mẫn Chi không khỏi giật giật, đang muốn nói gì thì đột nhiên cảm thấy thân thể chợt nhẹ, cúi đầu nhìn đã thấy mình bay lên. Dưới chân là một cây quạt lớn màu trắng, đang buồn bực thì cây quạt bị vung lên, hắn như một con diều bị hất bay ra ngoài. Mắt thấy vẻ mặt Bạch Ly đang kinh ngạc càng ngày càng xa, Trương Mẫn Chi tội nghiệp, cứ như rác bị quạt bay ra khỏi Mộc Tú Phong, ngay cả Mễ Đa cũng không khá hơn, bị Thanh Loan theo đà đuổi ra ngoài, vô cùng bi phẫn.
Mà Thanh Phạm ở bên canh Bạch Ly lại hết sức lịch sự tao nhã cầm quạt, quạt hai cái, quay đầu thấy vẻ mặt Mộc Bạch Ly vẫn còn kinh ngạc, cũng không để ý đến nàng, phe phẩy cây quạt đi đến bên thác nước, bên dưới dòng nước chảy nhỏ giọt có một đầm nước nho nhỏ, giờ phút này sương trắng đang bay lên, đi đến gần mới phát hiện bên kia mặt nước đã nở một đóa Hồng Liên, ở trong màn sương màu trắng có vẻ mông lung lại mê hoặc, cúi đầu, phát hiện chỉ có vài chiếc lá, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của đóa Hồng Liên, đóa hoa óng ánh trong suốt giống như được chế tạo từ thạch anh, lại đỏ đến chói mắt. Thanh Phạm duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm xuống, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo theo ngón tay truyền vào lòng hắn, làm hắn sững sờ. Vì sao lại quen thuộc như vậy?
Mộc Bạch Ly nhìn sư phụ mình đứng sững sờ ở mép nước cũng không tự giác đi đến: "Sư phụ, người ở đây làm gì vậy?"
Đến gần, nàng cũng nhìn thấy đóa Hồng Liên trong nước: "Oa, đệ tử trở về chỉ tùy tiện gieo mầm, vậy mà lại......" Quả nhiên là tiên phẩm nha, từ chỗ Trúc Nhã Tiên Nhân lấy hạt giống về gieo, lúc này mới có mấy ngày, vậy mà đã nở hoa. Cẩn thận nhìn thì phát hiện đóa hoa Hồng Liên này lại hết sức quen thuộc, trước kia bởi vì hoa sen ở chỗ Trúc Nhã quá nhiều màu sắc, cho nên không chú ý những thứ này, bây giờ nghĩ lại: "Ôi, đóa Hồng Liên này sao lại?" Nàng không tự chủ mà nói ra miệng.
"Làm sao?" Thanh Phạm nghe được lời Bạch Ly nói lập tức hỏi.
Đây phải nói thế nào, trong nháy mắt, mặt Mộc Bạch Ly đỏ lên, chẳng lẽ nói đóa Hồng Liên rất giống với thứ kia ở trên ngực mình? Hay là thôi đi: "Bạch Ly cảm thấy đóa Hồng Liên này thật là xinh đẹp, cảm giác rất quen thuộc nha!"
"Ngươi cũng cảm thấy vậy sao? Vi sư cũng cảm thấy quen thuộc!" Thanh Phạm đứng lên, không nghĩ những thứ này nữa: "Ngày mai vẫn chưa tới phiên ngươi, muốn đi xem người khác chiến đấu không?"
"Đương nhiên là muốn đi nha..., biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!" Mộc Bạch Ly rất là háo hức.
Vòng đấu loại đại hội Tiên Kiếm lần này tổ chức ở sáu Phong, phải tới trận quyết định thắng thua cuối cùng mới có thể ở bên ngoài đại điện Thiệu Hoa Chính Sơn. Hôm nay, sáu Phong, mỗi Phong một lôi đài, một ngày bốn trận, buổi sáng buổi chiều mỗi buổi hai trận, cho nên Mộc Bạch Ly bị đẩy đến ngày hôm sau. Như vậy ngày mai có thể đi loanh quanh khắp nơi nhìn thực lực của người khác tăng thêm kiến thức rồi, hơn nữa chiều mai Mẫn Chi ca ca sẽ tỷ thí ở Thủy Liên Phong, Mộc Bạch Ly đương nhiên muốn đi cổ vũ hắn, thuận tiện nhìn dáng vẻ Mễ Đa lúc ra sân một chút, đảm bảo sẽ cười bể bụng. Nghĩ đến đây đã cảm thấy vui vẻ, sao Mẫn Chi ca ca lại thật sự thu Mễ Đa làm linh thú chứ? Ha ha......
Ngày thứ hai, Mộc Bạch Ly dậy thật sớm, đi theo sư phụ đến Thiệu Hoa Chính Sơn.
Khắp nơi đều là người, thật không ngờ các môn phái tu tiên lại nhiều như vậy, Mộc Bạch Ly không khỏi chép miệng.
"Mặc y sam màu xanh lục chính là đệ tử của Yên Vũ Môn, Yên Vũ Môn chỉ tuyển nhận đệ tử nữ, cho nên, ngươi xem, cùng một màu sắc tất cả đều là nữ tử!" Thanh Phạm chỉ cho nàng nhìn. 
Mộc Bạch Ly gật đầu một cái: "Tất cả còn đều là mỹ nữ!"
"Mặc y sam màu vàng là Lăng Vân Môn, mấy năm gần đây được dịp huênh hoang, giống như đại phái đứng đầu giới tu chân. Vị trí đứng đầu lần trước chính là đệ tử Lăng Vân đoạt được đấy!"
Khó trách, số người mặc y sam màu vàng lại nhiều như vậy, bộ dạng mỗi người lúc đi đường đều là lỗ mũi hướng trời không ai bì nổi! Mộc Bạch Ly thầm nghĩ, liếc nhìn thiếu niên mặc sam y màu vàng dẫn đầu một cái, kết quả vừa đúng lúc người nọ quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, làm cho Bạch Ly lúng túng lập tức xoay đầu lại, tầm mắt dính chặt vào lưng sư phụ, không dám nhìn xung quanh nữa. d.đ_LQĐ
Thật không ngờ, cái nhìn lướt qua này lại để cho lòng thiếu niên Lăng Vân Môn rung động một trận, dĩ nhiên, những thứ này Mộc Bạch Ly sẽ không cách nào biết được.
"Thích Mộc sư huynh, huynh làm sao vậy?" Thiếu niên kia lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía kia, lại phát hiện thiếu nữ mặc váy hồng vừa rồi đã không thấy bóng dáng, hắn cảm thấy buồn bã và mất mát......
Bên này, Mộc Bạch Ly đi theo sư phụ rõ ràng là rất vui vẻ, lại không phát hiện vô số ánh mắt đang tập trung trên thân hai người họ. Nam tử mặc áo lam anh tuấn nhã nhặn, mặt mày như vẽ, thiếu nữ một bộ váy màu hồng, trong mắt ánh lên ý cười thản nhiên, cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, chỉ chỉ chỏ chỏ, giống như mọi người xung quanh đều là phong cảnh. Nhiều màu sắc sam y đẹp như vậy cũng không sánh được với hai màu lam nhạt và phấn hồng, làm cho người ta không dời mắt được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.