Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Chương 46: Tìm con heo làm Linh Thú




Bởi vì sư huynh bị mất tích, Mộc Bạch Ly cũng không còn hứng thú làm những chuyện khác, lòng vô cùng rối loạn, gương mặt cũng nhăn lại như quả mướp đắng, sư phụ nói hắn đi chung quanh tìm một chút, nhưng không có đầu mối thì làm sao mà tìm được. Tâm trạng không tốt, nàng ngồi trên băng đá thở dài, ngay cả Trương Mẫn Chi tới cũng không phát hiện.
"Bạch Ly, Bạch Ly!" Trương Mẫn Chi lẳng lặng đứng ở bên cạnh quan sát Bạch Ly nửa ngày, ban đầu là vì nhớ nhung, sau đó lại cảm thấy người trước mắt hắn lúc này giống như mộng ảo. Hắn cứ ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm như vậy, giống như là sợ chớp mắt một cái nàng sẽ biến mất không thấy nữa, mà nhìn một lúc lâu, mới chú ý tới vẻ mặt Bạch Ly lúc này đang ủ rũ, lòng hắn lập tức căng thẳng: "Bạch Ly, muội làm sao vậy?"
Bị gọi liên tục, Mộc Bạch Ly đang có vẻ lo âu mới ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Mẫn Chi nàng đầu tiên là vui mừng: "Mẫn Chi ca ca!" Sau đó lại khôi phục vẻ mặt chán nản làm Trương Mẫn Chi gấp đến độ như bị mèo cào: "Bạch Ly, ai bắt nạt muội, ta giúp muội đi dạy dỗ hắn!"
"Không có, không thấy sư huynh rồi!"
"Sư huynh?" Trương Mẫn Chi nghĩ một lúc lâu mới nhớ tới thiếu niên thật thà chất phác với màu da đen sẫm cười một tiếng liền lộ ra hai hàm răng trắng: "Không thấy? Một người sống sờ sờ làm sao lại không thấy? Đi đâu rồi?"
"Thì là không biết đã đi đâu đó!" Ài, lại là một tiếng thở dài, nàng lấy tay nâng cằm: "Cũng không biết sư phụ trở lại có thu được tin tức gì hay không!"
Nhìn dáng vẻ này của Bạch Ly, một sọt lời nói Trương Mẫn Chi vừa chuẩn bị xong đều bị hắn nuốt xuống, chỉ đành ngồi đó với nàng mà không nói một câu. Lâu ngày không gặp, nhớ nhung giống như rong rêu đâm chồi xiết chặt lòng hắn. Bây giờ nhìn thấy nàng, lòng hắn rất vui, trong mắt chỉ còn lại hình bóng một mình nàng, nàng vui hắn cũng vui, nàng buồn hắn cũng khó chịu, nàng thở dài hắn liền lo lắng, hận không thể lập tức lật tung mọi nơi tìm ra vị sư huynh ấy cho nàng. Chỉ cần nàng có thể vui vẻ, muốn hắn làm cái gì hắn cũng sẽ làm, chỉ cần nàng vui, tất cả đều không quan trọng, cho dù là tính mạng của mình......
Ngồi với nàng suốt một ngày, Thanh Phạm trở lại, vẻ mặt buồn rầu đủ để nói rõ tất cả. Hướng Bằng sư huynh thật sự đã mất tích. d.đ_LQĐ
"Có lẽ là bởi vì hắn cảm thấy ở đây không tốt, không có gì tu luyện cho nên mới một mình bỏ đi!" Thanh Phạm an ủi, giọng nói có chút nặng nề: "Bạch Ly đừng quá lo lắng......"
Làm sao có thể không lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ của sư phụ, Bạch Ly biết trong lòng sư phụ cũng rất khó chịu, nàng hiểu chuyện đáp: "Dạ!"
"Còn ba ngày nữa là đến đại hội Tiên Kiếm, hai người các ngươi vẫn nên cẩn thận chuẩn bị đi!" Hôm nay Thanh Phạm bị chưởng môn gọi đến dặn dò lên xuống, nói đại hội Tiên Kiếm lần này phái Thiệu Hoa gửi gắm hy vọng nhiều nhất vào học trò Bạch Ly của hắn, nhất định phải cố gắng phát huy, làm vẻ vang môn phái. Nhìn dáng vẻ tiều tụy vì lo lắng của Bạch Ly lúc này, Thanh Phạm lắc đầu một cái, tại sao lại là Bạch Ly, sao Tề Lăng kia lại không tham gia chứ? Thanh Phạm cực kỳ không hiểu, lại không biết là Tề Lăng tự ý không trở về, đã sớm khiến cho chưởng môn tức hộc máu rồi.
Mộc Bạch Ly không lên tiếng, Trương Mẫn Chi lại là vẻ mặt lúng túng đưa tay sờ sờ ót: "Cái đó, sư điệt... sư điệt không có tư cách tham gia đại hội Tiên Kiếm......"
"Hả?"
"Sư điệt còn chưa có linh thú!" Mẫn Chi đỏ mặt, cảm thấy rất mất mặt trước Mộc Bạch Ly, hắn ngay cả tư cách thậm chí cũng không có, thật sự là rất xấu hổ.
"Chẳng lẽ lúc rèn luyện không gặp được sao?"
"Gặp thì có gặp, nhưng mà đều không thích á!" Hơn nữa trên đường bị mấy đệ tử Yên Vũ Môn cuốn chặt lấy, lúc ấy chỉ tập trung tinh thần cắt đuôi bọn họ là chính, tự nhiên cũng quên mất chuyện bắt linh thú. Trương Mẫn Chi thầm nghĩ, nghĩ đến đây lại cảm thấy nhức đầu, đại hội Tiên Kiếm lần này nhất định là đệ tử Yên Vũ Môn cũng sẽ tới, đến lúc đó khẳng định sẽ đau đầu muốn chết!
"Vậy Mẫn Chi ca ca thích loại nào?"
Cái này, nói sao đây? Trương Mẫn chi chần chờ một chút, lúc hắn đang suy nghĩ, Mễ Đa từ trong rừng hoa đào chạy như bay ra ngoài, bốn chân chạy thật nhanh giống như một bao cát khổng lồ bị ném về phía Trương Mẫn Chi, cho dù Trương Mẫn Chi nhanh tay nhanh mắt nhưng vẫn suýt chút nữa bị đánh ngã: "Mễ Đa?"
"Đúng rồi, đúng rồi!" Mộc Bạch Ly gật đầu lia lịa, ngay cả Thanh Phạm trên mặt cũng nở nụ cười.
"Sao vóc dáng so với trước kia lại nhỏ hơi một chút vậy!" Trương Mẫn Chi không hết nghi ngờ nhìn Mễ Đa.
Mễ Đa nhanh nhẹn nhảy bật vào lòng Trương Mẫn Chi, Trương Mẫn Chi nhìn ánh mắt nóng bỏng của Bạch Ly và Thanh Phạm sư thúc, đành phải ôm lấy Mễ Đa. Trước kia, lúc Mễ Đa mập nhất có 180 cân, vậy mà lâu ngày không thấy, bây giờ nó đã co lại cỡ con chó nhỏ màu hồng, hết sức đáng yêu. Cái đuôi nhỏ cuộn lại, còn vẫy vẫy, kêu lên lấy lòng hắn. Trương Mẫn Chi sờ sờ đầu của nó, Mễ Đa lập tức nheo mắt, dáng vẻ hết sức hưởng thụ khiến Bạch Ly và Thanh Phạm đều trợn to hai mắt, phải biết bình thường Mễ Đã trừ lúc đánh nhau với Thanh Loan chính là phóng lửa gây chuyện khắp nơi, rất ít khi nghe lời như vậy. Lúc này, hai người trao đổi ánh mắt, quyết định tống cái tên chuyên phun lửa bậy này đi!
Khụ khụ, Thanh Phạm giả vờ ho khan hai tiếng, Mộc Bạch Ly lập tức vươn tay sờ đầu Mễ Đa, cười hỏi Trương Mẫn Chi: "Mẫn Chi ca ca, huynh thích Mễ Đa không?"
Mộc Bạch Ly hỏi, Trương Mẫn Chi không cần suy nghĩ liền bật thốt lên: "Thích!"
Mộc Bạch Ly hưng phấn vỗ tay: "Mễ Đa cũng rất thích Mẫn Chi ca ca đó!"
Nhưng?
"Không bằng để Mễ Đa làm linh thú của Mẫn Chi ca ca đi, hai người đều yêu thích nhau mà!"
"Hả!"
"Mễ Đa rất lợi hại đó, ngay cả Thanh Loan của sư phụ cũng không phải là đối thủ của nó! Nào, Mễ Đa, phun một cái đi!" Lúc này, Mễ Đa hết sức phối hợp, nghe tiếng liền bay lên cao, miệng đột nhiên phun ra một đám lửa lớn, nếu không phải Thanh Phạm sớm đề phòng, rừng đào lúc này đã bị nó thiêu hủy mất một phần. Thanh Loan ở bên kia nghe thấy lời nói của Bạch Ly mặc dù bất mãn nhưng cũng chỉ cúi đầu, xem ra là quyết định sẽ phối hợp với bọn họ, đoán chừng cũng là bị Mễ Đa làm phiền không chịu nổi nữa rồi. d.đ_LQĐ
"Chuyện này......"
Mộc Bạch Ly mím môi: "Muội rất thích Mễ Đa, chẳng lẽ Mẫn Chi ca ca không thích sao?"
"Thích, thích!"
"Vậy cứ quyết định như vậy đi, ngươi cũng sẽ được tham gia đại hội Tiên Kiếm!" Thanh Phạm dứt khoát tuyên bố.
"Hả!" Trương Mẫn Chi há to miệng, linh thú của hắn lúc thi đấu đại hội Tiên Kiếm là một con heo? Để nó đi theo sau chẳng phải sẽ khiến người ta cười rụng răng sao?
"Cái này, cái này, cái này......"
"Nếu như ngươi không tham gia, áp lực của Bạch Ly sẽ lớn hơn một chút! Lần này đám người chưởng môn rất coi trọng Bạch Ly đấy!"
"Hả?" Lần này đến phiên Mộc Bạch Ly há to miệng: "Tại sao là đệ tử? Tề Lăng đâu?"
Thanh Phạm lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết được, hắn không trở lại, hình như là không tham gia, chưởng môn cũng vì thế mà vẫn còn đang rất tức giận kìa!" Lúc nói đến Tề Lăng còn dùng sức vỗ bàn mấy cái phát ra tiếng bang bang!
"Tề Lăng không trở về?" Mộc Bạch Ly có chút mê hoặc, không phải Sênh Ca nói là bọn họ cũng trở về sao, bọn họ... bọn họ chẳng lẽ không phải chỉ hắn và Tề Lăng? Mộc Bạch Ly cảm thấy rất kỳ lạ, Tề Lăng đi đâu vậy? Trong lòng nàng thầm nghĩ, phải tìm thời gian viết thư hỏi một chút mới được.
Mà Trương Mẫn Chi nghe nói phải giúp Bạch Ly giảm bớt áp lực, lúc này liền đồng ý, cẩn thận ôm Mễ Đa bước từng bước đi về, chờ đi xa mới nhớ tới mình đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng vẫn chưa đưa cho nàng, thật là, thôi, để ngày mai tặng đi, bây giờ đi về ký khế ước với Mễ Đa đã. Trước kia hắn từng thấy Linh Thú tốt hơn Mễ Đa nhiều nhưng hắn đều không thích, bây giờ lại lập khế ước với Mễ Đa, không biết nếu để sư phụ biết được có đuổi đánh hắn hay không nữa, lấy một con heo làm Linh Thú cũng xem như trước nay chưa từng có, nhưng mà,  Bạch Ly thích heo. Trương Mẫn Chi ôm Mễ Đa vào lòng, cười đến rực rỡ như ánh mặt trời...... Vốn dĩ là giả thôi mà......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.