Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Chương 42: Cứ để bộ dáng này đi




Mùng bảy tháng chín, chính là đại hội Tiên Kiếm năm năm một lần, mà lần này lại trùng hợp tổ chức trên Thiệu Hoa cho nên chưởng môn tương đối cẩn thận. Con diều vỗ cánh bay tới, đương nhiên là thúc giục sư phụ phải trở về trước mùng ba tháng chín, trong thư của Mẫn Chi ca ca cũng nói hắn đã trở về trước, mặc dù vẫn chưa tìm được linh thú hắn ngưỡng mộ trong lòng.
Thấy mấy chữ này, Mộc Bạch Ly toét miệng, vẻ mặt cười đến rực rỡ, tìm linh thú thôi chứ đâu phải là tìm thê tử, còn phải ngưỡng mộ trong lòng, chu miệng cất thư đi, chốc lát sau nàng lại nhận được tin tức của Sanh Ca, trong thư bọn họ cũng nói phải lên đường trở về, hỏi thăm tình hình bên này của Bạch Ly, nàng liếc sư phụ một cái, có về hay không và lúc nào trở về đều do sư phụ quyết định, suy nghĩ một chút, Mộc Bạch Ly bước mấy bước nhảy đến bên cạnh Thanh Phạm: "Sư phụ, lúc nào thì chúng ta trở về?"
Gần nửa năm, dường như Mộc Bạch Ly lại cao lên một chút, bây giờ đã cao tới bả vai Thanh Phạm, gương mặt nhỏ bé hơi ngẩng lên, lông mi thật dài thỉnh thoảng phủ xuống giống như cánh hoa đào: "Hôm nay là mùng tám tháng tám rồi, chúng ta khi nào thì trở về?"
"Bạch Ly muốn trở về?" Thanh Phạm híp mắt hỏi.
"Không muốn không muốn!" Mộc Bạch Ly lập tức lắc đầu như lắc trống, xuống núi rèn luyện được du sơn ngoạn thủy chơi rất vui, thức ăn ngon khắp nơi làm nàng vô cùng nhớ nhung. Chim đã bay ra khỏi lồng muốn nó quay về sợ là rất hiếm thấy.
"Vậy thì đến tháng chín rồi trở về!" Thanh Phạm cưng chiều vuốt vuốt tóc Mộc Bạch Ly, ngay lúc nàng còn đang bất mãn lẩm bẩm trong miệng, hắn trong nháy mắt vươn ngón tay ra bắn một cái thật nhanh lên trán nàng, làm nổi lên một dấu đỏ. d.đ_LQĐ
"Nhiều lần như vậy rồi mà vẫn không tránh được, Bạch Ly, ngươi tiến bộ thật là chậm chạp đi, vi sư, vi sư......" Một tay Thanh Phạm để sau lưng, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiến Mộc Bạch Ly rất là căm tức. Nàng có thể tránh sao, thỉnh thoảng không báo trước thoáng cái đã tới, bản thân sư phụ nhiều lúc thật là không thể nói lý!
"Tiến bộ chậm chạp sao?" Mộc Bạch Ly có chút hoang mang, mỗi lần gặp phải yêu ma, cho dù có pháp lực cao hay thấp mình đều là người xông lên trước nhất. Sư phụ thì đứng ở phía sau, hai tay để trong tay áo căn bản cũng không ra tay, nếu không lại lấy đàn từ ở trong túi Càn Khôn ra gảy đàn đệm nhạc. Rõ ràng lúc đánh nhau rất kịch liệt sư phụ ở đó gảy Cao Sơn Lưu Thủy, hoặc là lúc nói chuyện rất bình tĩnh sư phụ  lại cố tình đánh ra khí thế thiên quân vạn mã lao nhanh, có lợi cho năng lực chống lại sự quấy nhiễu làm cho Mộc Bạch Ly cảm thấy mình tiến bộ không ít. Vì sao sư phụ vẫn còn đả kích mình chứ? Lòng nàng nhất thời chán nản, thở ra một hơi thật dài.
"Bạch Ly, tới đây!"
"Làm gì?" Bạch Ly không cam lòng bước từng bước đi qua.
Lại thấy sư phụ lại lấy ra một bộ pháp bảo bàn ghế được chuẩn bị lúc ra ngoài rèn luyện, giường cũng có thể mang theo thì bàn ghế càng khỏi phải nói, Mộc Bạch Ly đối với mấy thứ này đã sớm coi như không nhìn thấy: "Lại đây ngồi!"
Sau khi gọi Bạch Ly đi qua, Thanh Phạm lại móc từ trong túi ra vài đĩa thức ăn vẫn còn đang bốc hơi nóng. Vừa lấy ra, mùi thức ăn xông vào mũi Mộc Bạch Ly, thoáng cái, con sâu tham ăn trong bụng nàng đã bị dụ ra ngoài, vui mừng ngồi vào trước bàn. Miệng nàng há thật to, thiếu chút nữa thì nước miếng chảy xuống như thác!
"Oa. Vịt gừng Tuyền Châu, đây là bánh thịt Lan Châu, còn có cái này, cái này là món cá Tô Châu...... Đều mới ra lò?"
"Dĩ nhiên!" Thanh Phạm hai mắt cười híp lại!
"A. Sư phụ, người đi lúc nào vậy? Sư phụ có thể bay nhanh như vậy sao? Đây so với tia chớp không phải còn nhanh sao?" Mộc Bạch Ly nhanh chóng cầm đũa, ăn cực kỳ vui vẻ.
"Ách......" Thật ra cho dù pháp lực của Thanh Phạm có mạnh hơn nữa cũng không thể trong thời gian thật ngắn mua tất cả những thức ăn này về, không phải túi Càn Khôn có thể giữ đồ ăn tươi như mới sao, nha đầu này, ngay cả cái này cũng không nhớ, lúc nào cũng kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ nàng ăn đến dầu mỡ đầy mặt, trong lòng ấm áp, nhưng mà dáng vẻ nàng như vậy mới đáng yêu, nghĩ đến đây, khóe miệng Thanh Phạm tràn ngập ý cười ấm áp.
Thật ra Thanh Phạm chính là dùng phương pháp vừa đấm vừa xoa dạy Bạch Ly, cũng may đồ đệ hiền lành này có chút ngốc, nháy mắt đã ném chuyện làm nàng tức giận ra sau đầu, mặt cười như một đóa hoa, sau khi ăn no xong còn ợ lên một tiếng như con mèo nhỏ nằm bên cạnh Thanh Phạm cọ cọ, mắt long lanh như những vì sao, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để hai người nghe được, Mộc Bạch Ly nói: "Sư phụ, người thật tốt!"
Thanh Phạm liền thoải mái hưởng thụ nha đầu khen ngợi, hắn giơ tay lên muốn sờ sờ đầu Bạch Ly, lại chợt ngẩn ra, hắn là sư phụ của nàng đó, suýt chút nữa thì hắn quên, hắn là sư phụ của nàng, hắn đối xử với nàng, thật sự chỉ là tình cảm của sư phụ đối với đồ đệ sao? Lòng hắn bỗng nhiên có chút bối rối, lơ đãng lùi về phía sau một bước làm cho mèo nhỏ đang dựa lên người hắn suýt chút nữa thì té ngã, vẻ mặt Mộc Bạch Ly u oán quay lại nhìn, nàng cho là sư phụ lại cố ý chọc ghẹo nàng: "Sư phụ, người lại trêu đùa Bạch Ly!"
Trong chốc lát, sư phụ từ hình tượng người tốt nhanh chóng biến thành một con sói đuôi dài, mà bản thân mình chính là con thỏ nhỏ vừa đáng thương vừa tội nghiệp, ài......
Lại thấy vẻ mặt sư phụ có vẻ tiêu điều, lông mi hơi nhíu lại, lập tức cũng có chút hoang mang: "Sư phụ, người sao vậy?"
Không ngờ sư phụ ngẩng đầu, mặt cười rạng rỡ: "Sư phụ nào có trêu cợt Bạch Ly...Bạch Ly lại vu oan...... Vi sư!" d.đ_LQĐ
Mộc Bạch Ly nhìn mặt hoa đào của sư phụ bày ra nụ cười sáng lạn, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, chẳng lẽ thật sự là mình nhìn lầm rồi? Cũng đúng, lúc nào thì thấy qua mặt sư phụ tiêu điều chứ? Không phải vẻ mặt tựa mây bay gió thoảng, chính là vẻ mặt ấm áp như mùa xuân, xấu nhất cũng chỉ khẽ cau mày, chỉ sợ có gặp chuyện lớn hơn nữa sư phụ cũng có thể cười một tiếng mà cho qua. Cũng không biết sư phụ suốt ngày mang mặt nạ mỉm cười có mệt mỏi hay không nữa, ôi Thanh Trúc quân tử, ôi Thanh Trúc. Đúng rồi, đột nhiên nhớ lại hành động giống như lưu manh vô lại kia, Trúc Nhã Tiên Nhân quả thật đúng là lịch sự tao nhã, trước khi trở về lại đến thăm hỏi hắn một phen đi, những búp măng non mềm kia, thật đúng là ngon miệng, Mộc Bạch Ly thích thú nghĩ.
Lại không biết lúc này Thanh Phạm quay lưng về phía nàng, vẻ mặt rất cô đơn, sư phụ, sư phụ, đột nhiên hắn cảm thấy danh xưng này thật chói tai, như một cây kim không ngừng quấy rối trong lòng hắn, sau đó lại chọc thành một lỗ thủng to, khí lạnh đột nhiên thổi vào từ cửa động, làm cho hắn đột ngột run lên, có một số vấn đề, một số việc đã qua không muốn nghĩ đến, mà bây giờ lại càng ngày càng rõ ràng, quay đầu lại nhìn bóng dáng đang hớn hở một mình, Thanh Phạm đột nhiên cảm thấy tang thương, có phải ban đầu lúc hắn thu nàng làm đồ đệ chỉ là bởi vì đồng tình và chút yêu thích ấy hay không, mà hôm nay, yêu thích này lại giống như dây leo đang điên cuồng sinh trưởng sít chặt lòng hắn, cho dù như thế nào, chỉ cần che chở nàng, có thể luôn ở bên bảo vệ cho nàng là tốt rồi. Thanh Phạm cười khổ một cái, vĩnh viễn giấu chút tình cảm kia của mình ở trong lòng, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ!
Nghĩ đến đây Thanh Phạm lại bắt đầu nghĩ, giống như một người làm cha nghĩ xem sau này ai có thể cưới được Bạch Ly nhà mình. Mặc dù trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn  thật sự giống như người làm cha mẹ mà suy nghĩ.
Mẫn Chi? Đối xử với Bạch Ly không tồi, chút tình ý này của hắn mình cũng có thể nhìn ra...... Khó trách chính mình có đôi khi vẫn trêu chọc Mẫn Chi, nghĩ đến đây trong lòng Thanh Phạm lại khẩn trương, không được không được, đứa bé kia liều lĩnh, lỗ mãng lại nóng vội, không thể xứng với Bạch Ly!
Tề Ngôn Lăng kia? Càng không được, cả một khối băng lớn, nhất định sẽ làm Bạch Ly của ta đau lòng!
Nghĩ tới nghĩ lui, ai cũng không được, một đám người đều bị bác bỏ, giao nàng cho ai hắn cũng sẽ không yên tâm, rối rắm một lúc lâu trong lòng chợt có chút ngọt ngào, liếc cái bóng của mình trong nước, vừa lúc  Bạch Ly đến gần, ngó đầu nhỏ ra: "Sư phụ, người đang nghĩ gì vậy?"
Trên mặt nước, bóng nam tử áo trắng và thiếu nữ mặc váy hồng như một bức tranh trong nước, trên mặt nước xuất hiện gợn sóng lăn tăn, hình ảnh kia càng giống như ảo mộng, trong lòng Thanh Phạm không biết đây là chút tự luyến hay là thứ tình cảm gì đó đột nhiên bành trướng, cho dù nhìn thế nào vẫn thấy Bạch Ly có vẻ thích hợp ở bên cạnh mình hơn, vậy thì trước hết cứ để như vậy đi. Thanh Phạm khép hờ mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
"Bạch Ly, sau này phải ngoan ngoãn ở bên cạnh sư phụ nghe chưa?"
Ta vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh sư phụ bên nha, Bạch Ly bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn đồng ý: "Dạ!"
Chuyện sau này sau này hãy nói, bây giờ cứ như này đi, trước hết cứ để bộ dáng này thôi...... Thanh Phạm nắm lấy tay Bạch Ly: "Đi, ngoài mười dặm có vườn hoa quế vừa đúng lúc nở hoa, sư phụ dẫn ngươi đi xem!"
"Ồ!"
Thật ra hắn rất muốn, cứ nắm tay nàng như vậy, mãi không buông ra......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.