Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Chương 33: Thời gian như nước trôi




Mễ Đa có tiến bộ dài như vậy, còn Viên Thịt thì sao? Mộc Bạch Ly hưng phấn lật Viên Thịt  mấy vòng, trừ màu lông biến thành phấn hồng quanh thân không có bất kỳ biến hóa nào, “Viên Thịt, có pháp thuật bí mật gì, xuất ra cho ta nhìn một chút!” Mộc Bạch Ly ném Viên Thịt ra  giữa không trung, Viên Thịt bất mãn chiêm chiếp kêu hai tiếng, thật chặt  nằm ở trên đầu Mộc Bạch Ly giống như trên đỉnh đầu nàng là cái mũ lông.
Nàng đau lòng xách Viên Thịt xuống tới bên mặt cọ xát, “Không sao, mới vừa rồi là ta không tốt, về sau ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Chiêm chiếp, một người một thú, phong cảnh rất hài hoà rất thương yêu.
Đột nhiên có thanh âm phá vỡ yên lặng, “Bạch Ly......”
“Sư phụ!”
“Về sau mặc váy màu hồng đi!”
“Dạ?” Mộc Bạch Ly mờ mịt nháy mắt.
“Thoạt nhìn mới giống như người một nhà!”
Chờ Mộc Bạch Ly phản ứng kịp Thanh Phạm sư phụ đã đi trấn an Linh Thú Khổng Tước của mình. Bạch y nam tử thân thể nửa khom nửa đứng trước mặt một con Khổng Tước xinh đẹp nhẹ giọng nói nhỏ cái gì đó, Khổng Tước đang tức giận rốt cục yên tĩnh lại, đầu chim cọ cọ trên bàn tay bạch ngọc, hình ảnh rất hài hoà.
Chẳng qua là Mộc Bạch Ly buồn bã đứng ở đó, ánh mắt nhìn khắp người Mễ Đa và Viên Thịt, mọi người đều là màu phấn hồng, người một nhà. Lại nhìn sư phụ một chút, khóe miệng Mộc Bạch Ly co giật hai cái, cái trán rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh......
Thời gian, từ trong rừng đào rực rỡ hé nở hoa, từ trong thác nước màu bạc vẩy ra những bọt nước trắng xoá, từ  trong trận chiến của Mễ Đa và Khổng Tước Thanh Loan, từ trong tu luyện mỗi ngày, sơn thủy nhớ rõ, hoa điểu biết rõ, trong khung cảnh trời đất ở Mộc Tú Phong  này, chảy xuôi một loại gọi là hạnh phúc chân tình, sưởi ấm một hoa một cỏ, một thụ một mộc......
......
“A! Tới!” Một thân ảnh xanh biếc nhô lên, thân thể chợt nhảy lên  mấy trượng cao, một trảo chộp vào hư không, trong chớp mắt vững vàng rơi xuống đất, cười duyên hai tiếng đưa tay mở ra, một con con diều đang nằm ở lòng bàn tay, cánh vỗ yếu ớt.
“Bạch Ly, Mẫn Chi ca ca gửi thư cho ngươi?” Thanh Phạm hé nửa con mắt, vẫn duy trì trạng thái ngồi thiền.
“Đúng vậy!” Mộc Bạch Ly vội vàng mở con diều ra, “Ai nha, Mẫn Chi ca ca chế phục Lệ yêu, còn tiêu diệt một con chồn tinh, còn, còn còn giúp thôn dân đuổi quỷ, thật là lợi hại!” Đọc mấy câu đầu, Mộc Bạch Ly tán thưởng từ đáy lòng.
“Ừ, Linh Thú của hắn thì sao?” Thanh Phạm cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi.
“Ách, còn chưa tìm được!” Mộc Bạch Ly quắt quắt miệng. Mẫn Chi ca ca xuống núi tu luyện một năm rồi, tại sao vẫn chưa tìm được Linh Thú. Mình đang chờ Mẫn Chi ca ca mang đồ ăn về cho a! Vẫn chưa trở lại vẫn chưa trở lại, nàng kích động múa kiếm, cánh hoa rơi xuống đầy đất.
“Thu dọn sạch sẽ rồi mới được viết thư hồi âm!”
“A?”
“Trong thư nhớ viết, nếu hắn tìm không được Linh Thú, ta......” Thanh Phạm mở mắt đứng lên, liếc Khổng Tước Thanh Loan một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Sư phụ muốn thế nào?”
“Không có thế nào, ta đưa ra một đề nghị, dù sao Mễ Đa thật thích hắn, hay là đi cùng hắn đi!”
Mễ Đa nghe được lời này hưng phấn vung cái đuôi lên , còn kém xông tới cho Thanh Phạm một cái ôm, làm cho Khổng Tước vững vàng thủ thế, muốn gần Thanh Phạm một chút cũng không dễ dàng.
Mộc Bạch Ly le lưỡi, Mẫn Chi ca ca lại phải đau đầu rồi. Trước kia hắn nói cái gì mà mình là thiếu hiệp anh tuấn phong độ nhẹ nhàng, phía sau tại sao có thể mang một con heo đây, ách, mặc dù Mễ Đa rất đáng yêu, cũng kiên quyết không được!
Lúc ấy Mộc Bạch Ly  phản bác vậy có làm sao, huynh xem sư phụ của muội, phía sau không phải là đi theo chim công sao? Vừa nói xong không khí chung quanh liền sưu sưu  trầm xuống, kết cục là những cánh hoa đào Bạch Ly vừa mới hong khô xong bị Khổng Tước......
Bữa tối, Hướng Bằng vẫn không có ở đây, so với Mộc Bạch Ly tu vi của hắn tiến triển chậm hơn nhiều, chỉ có thể coi là là tư chất bình thường, tu luyện hai năm khó khăn lắm mới đến Luyện Thần hậu kỳ. Chính bởi vì như thế hắn càng thêm khắc khổ, mà mấy ngày nay cũng không thấy người đâu, mỗi lần lúc ăn cơm Mộc Bạch Ly liền trừng mắt với Viên Thịt, lãng phí đan dược, tham ăn tham ăn, đưa cho sư huynh có phải tốt hơn không! Viên Thịt cũng là chiêm chiếp hai tiếng, thoạt nhìn hết sức ủ rũ.
“Bạch Ly!”
“Dạ?” Bình thường lúc ăn cơm  sư phụ không hề nói chuyện, ngày hôm nay có chuyện gì? Lại thấy sư phụ đưa chiếc đũa tới trước mắt mình, “Chuyện gì ạ?” Nháy mắt mấy cái, nhìn nụ cười trên mặt sư phụ, tại sao lại cảm thấy có điểm lạnh, là ảo giác sao?
“Có tóc!”
Quả nhiên, ở trên đũa trúc có quấn sợi tóc. Mộc Bạch Ly có chút túng quẫn rồi, “Không ăn phải thì thôi!”
“Không phải vậy!” Thanh Phạm ngồi thẳng, mặt nghiêm chỉnh, “Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, phía sau núi có bồ kết!”
“Dạ?”
“Gội đầu cho tốt!” Dừng một chút lại gắp một món chậm rãi  bỏ vào trong miệng, hết sức tiêu sái, “Cũng cho Viên Thịt dùng một chút đi!”
Mộc Bạch Ly hoàn toàn không nói gì. Chính là sư phụ, nở nụ cười như gió xuân, làm sao lại......
Quên đi, không thể vì người dưng mà nói!
“Bạch Ly!”
“Lại có chuyện gì vậy sư phụ?”
“Ngươi mười lăm rồi?”
“A?” Mộc Bạch Ly sửng sốt, hỏi cái này làm gì, đột nhiên cái trán liền xuất hiện hắc tuyến, chẳng lẽ sư phụ nói ta nên lập gia đình đi. Liếc bộ dạng bí hiểm của sư phụ, nhớ tới bình thường lời nói của hắn luôn khiến cho người ta kinh ngạc, có khả năng này, lập tức dè dặt hỏi, “Có chuyện gì ạ?”
“Mười lăm tuổi ư?” Lại thấy Thanh Phạm vẫn không nhanh không chậm  gắp một món ăn, tinh tế nhai nhai nửa ngày mới để đũa xuống, “Mười lăm có thể xuống núi tu luyện rồi, ngày mai chưởng môn sẽ kiểm tra tiến độ tu hành của các đệ ở ở sáu ngọn núi trong hai năm vừa qua, ngươi cũng đi đi!”
“A!” Mộc Bạch Ly kinh hãi, chiếc đũa rơi xuống!
“Thế nào? Sợ?” Thanh Phạm nhếch lông mày, nụ cười kia ở trong mắt Mộc Bạch Ly làm sao lại thấy rất không đàng hoàng!
“Không, không phải vậy!”
“Ừ!” Ống tay áo phất một cái, Thanh Phạm đi ra cửa, gần đến ngưỡng cửa bỗng nhiên quay đầu, khóe miệng cong cong, “Tu vi Bạch Ly của chúng ta bây giờ coi như cũng là người trẻ tuổi tài năng a!”
Nụ cười đó làm cho Mộc Bạch Ly như tắm gió xuân, tâm đang lo lắng cũng buông lỏng xuống, ngay sau đó hào khí dâng lên hàng vạn lần, “Dạ, sư phụ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.