Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Chương 18: Thử thách nhập môn 6




Mặc dù cùng là bạch y nhưng không giống người khác trên người toàn vết bẩn mà lại sạch sẽ giống như mây trắng, thân thể rất gầy yếu, da cũng có chút trắng bệnh, giữa cái trán có một viên  bảo thạch màu xanh biếc được gắn bởi sợi dây ánh kim cố định trên trán nhìn rất tươi sáng ngược với sắc mặt tái nhợt của  hẳn.
Cho tới một lúc sau Mộc Bạch Ly định thần lại mới bắt đầu chú ý tới ngũ quan hắn xinh xắn, ước chừng mười một mười hai tuổi, mi thanh mục tú giống như nữ hài tử. Mộc Bạch Ly cũng mỉm cười một cái, bắt đầu nghe Đoan Mộc Bạch  kêu, áp chân, duỗi cánh tay, hoạt động tứ chi một chút.
“Tốt lắm, bây giờ sẽ luyện tập lại quyền pháp cơ bản trước kia, Sênh Ca, ngươi ra ngoài tập mẫu!” Đoan Mộc Bạch đem roi cài sau lưng, tự mình cũng lui xuống bên cạnh.
Thì ra nam hài này gọi là Sênh Ca? Tầm mắt Mộc Bạch Ly theo chuyển động của bạch y nam hài, tên cũng rất nữ tính!
“Oh!”
Không kịp suy nghĩ nhiều, tiếp theo là nhìn thấy quả đấm vung lên, thân thể Sênh Ca mặc dù thoạt nhìn gầy yếu, nhưng quyền cước đều mạnh mẽ đầy sinh lực, khó trách có thể tập mẫu cho mọi người! Bộ quyền pháp này Mộc Bạch Ly  tương đối quen thuộc, năm đó là phụ thân một tay một cước tự mình dạy nàng, nếu như năm đó nghiêm túc như vậy thì...... Lắc đầu, không thể nghĩ tiếp nữa.
Lúc nghỉ ngơi mấy người ngồi thành nhóm, Mộc Bạch Ly một người lẳng lặng nằm ở trên cỏ, nhìn những áng mây trên bầu trời biến ảo, trời xanh mênh mông làm cho tâm  cũng yên tĩnh theo.
“Nằm như vậy rất vui!” Bên cạnh có người tới, Mộc Bạch Ly quay đầu nhìn, thì ra là Sênh Ca, nàng cao hứng cười, “Đúng vậy, trước kia ở trong núi tôi cũng thích nhất nhìn trời mây, nơi đó còn có rất nhiều cây đào, cánh hoa tuôn rơi, giống như là mưa hoa!”
“Cậu chính là Mộc Bạch Ly?”
Thì ra chính mình cũng nổi danh như vậy, không phải hỏi “Cậu tên là Mộc Bạch Ly?”, mà là “Cậu chính là Mộc Bạch Ly”, nàng có chút cười tự giễu, “Ừ!”
“Tôi tên là Sênh Ca, năm nay mười ba tuổi!”
Mười ba? Len lén liếc mắt nhìn cánh tay nhỏ gầy của hắn, thì ra là bằng tuổi với mình nhưng khi đứng thì rất thấp, cứ nằm như vậy giống như...... Chiều cao cũng không khác mình là mấy?
Giống như là hiểu Mộc Bạch Ly nghĩ cái gì, hắn nói tiếp, “Tôi thoạt nhìn quá gầy yếu, người trong nhà mới đưa tôi tới đây tu hành!”
Ách, thì ra là như vậy, đợi một chút? Sênh Ca, cái tên này lần trước ở đại điện đã nghe qua, thì ra chính là hắn. Lập tức Mộc Bạch Ly cẩn thận nhìn mấy lần, rất có thiên phú ư? Quên đi, mình không nhìn ra được! Chuẩn bị nói chuyện khác, thiếu nữ mặt trái táo đi tới kéo Sênh Ca đi. Sênh Ca áy náy  cười một cái liền đi theo, quả táo kia lúc đi vẫn không quên quay đầu lại, hai mắt trừng Mộc Bạch Ly  làm cho nàng một hồi buồn bực!
Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, nàng liền nghe đến mấy tiếng thở nhẹ, giống như là tâm thót lên tới cổ họng, tiếng  thét chói tai lúc trước bây giờ thật thấp ép ra ngoài, mặc dù nhẹ, nhưng mọi người tụ tập ở chung một chỗ cũng có thể làm người ta chú ý, Mộc Bạch Ly quay đầu nhìn, lập tức cũng là ngây người.
Là cậu ấy sao? Làm sao lại là cậu ấy!
Tề Ngôn Lăng đã đổi một thân trường bào màu xanh nhạt, tóc dài dùng ngọc quan buộc lên thật cao, từng bước từng bước đều giống như dẫm lên đáy lòng mọi người.
Hắn uyển chuyển  đi tới bên này, tóc dài tại bên người khẽ đung đưa, giống như ánh sao lấp  lánh làm nổi bật dung mạo vô song, rồi lại để cho những ngôi sao khác ảm đạm.
Mộc Bạch Ly không tự chủ ngừng thở, cảm giác cho dù chỉ có một tiếng vang nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến bộ dạng xinh đẹp như vậy.
Con mắt đen láy, trong suốt mà lạnh nhạt, còn mang theo kiêu ngạo cùng uy nghiêm, trong mơ hồ dường như có thể nghe đến vô số thanh âm hít khí, sau đó là yên lặng thật lâu. Mọi người giống như bị dung nhan tuyệt mỹ đến yêu dị cùng với ánh mắt thờ ơ lạnh như băng làm rung động, trong lúc nhất thời cả sân luyện tập im lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Dung nhan tuyệt thế này, không giống ở nhân gian!
Vẫn là Đoan Mộc Bạch lấy lại tinh thần trước, “Lăng sư đệ, nhanh như vậy lại tới đây nữa!”
“Vâng!” Lại thanh âm lạnh như băng, vẫn như cũ làm những tân nữ đệ tử mê đến thất điên bát đảo.
Mắt phượng hẹp dài nhếch lên.
“Trời ạ, hắn đang nhìn ta!” Một thiếu nữ tim đập như hươu chạy.
Mặc dù chỉ có mười bốn tuổi, vóc người Tề Ngôn Lăng thon dài cao gầy, hào quang thiên tài cộng thêm dung nhan tuyệt mỹ cùng với khí chất thần bí lạnh nhạt khiến cho hắn trở thành đối tượng hâm mộ của đông đảo thiếu nữ. Giờ phút này hắn càng thêm kinh diễm, trong lúc nhất thời không biết lại bắt đi bao nhiêu tâm thiếu nữ làm tù binh. Sợ rằng trong sân gần trăm nữ đệ tử giờ phút này  trong mắt trong lòng cũng chỉ có mỗi hắn đi!
Tầm mắt của mọi người theo tầm mắt hắn đến trên người Mộc Bạch Ly.
Khóe miệng không tự chủ giật hai cái, Tề Ngôn Lăng cảm thấy sống lưng có chút tê dại, bị tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cũng không chịu nổi. Hắn chỉ muốn tới đây cùng Mộc Bạch Ly nói vài lời, sao lại có nhiều người nhìn vậy chứ. Mặc dù vô ý thức hoặc là nói trong lòng có ý nghĩ phải ăn mặc tinh tế một chút, cũng không cần khoa trương như vậy chứ! Bây giờ có chút không nhịn được, hắn đem Mộc Bạch Ly chặn ngang ôm lấy, nhẹ nhàng nhảy một cái, trường kiếm bên hông không biết lúc nào đã xuất hiện ở dưới chân, trong nháy mắt liền rời sân luyện tập. Hôm nay  những hành vi này sẽ mang đến cho Mộc Bạch Ly những điều gì!
Chờ thân ảnh hai người biến mất, đệ tử trong sân mới phục hồi lại tinh thần, đối với Mộc Bạch Ly đều là những thanh âm bất mãn, là thật bất mãn!
Bay không xa, cũng là đáp xuống trên nhánh cây vững chắc, Mộc Bạch Ly có chút khẩn trương  đứng ở nơi đó, mà Tề Ngôn Lăng cũng đã tìm chỗ ngồi xuống, quay đầu nhìn thấy Mộc Bạch Ly thận trọng đứng ở đó, lạnh lùng trong mắt đều biến mất, tùy ý cười lại làm cho Mộc Bạch Ly càng khẩn trương hơn.
“Không cần phải sợ!” Nói xong Tề Ngôn Lăng cũng sửng sốt, giống như bốn chữ này đã từng nói qua, hắn vươn tay tới, “Từ từ tới đây!”
Sợ, Mộc Bạch Ly sợ, leo cây nàng đã từng làm rất nhiều, nhánh cây vững chắc này nàng làm sao phải sợ đây! Nhưng giờ phút này tim đập dồn dập, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Tề Lăng.
Năm năm không thấy, tại sao hắn có bộ dạng xinh đẹp như vậy? Trời ạ, nàng cảm giác mình đã không tìm được từ ngữ để hình dung. Trước kia  không phải là mặt hắn đen thui sao? Hiện tại làm sao sẽ...... Mộc Bạch Ly ngược lại đã quên, năm đó mặt Tề Lăng  tại vì ai mà đen!
Giờ phút này chỉ cảm thấy dung nhan tuấn mỹ kia giống như nếu mình ngồi cạnh sẽ không xứng với hắn, lập tức trong lòng càng thêm bất an, nhưng ngón tay thon dài cứ như vậy duỗi tới, mãi cho đến trước người của nàng hắn lại cười vân đạm phong khinh. Mộc Bạch Ly ngẩn ra, không tự chủ  liền đem tay đưa ra  để trong lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng lôi kéo, chờ lấy lại tinh thần, nàng đã ngồi bên cạnh Tề Lăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.