Tuyệt Sắc Đan Tôn

Chương 13: Chật vật chống đỡ




Mộ Thất Tử thấy nàng bướng bỉnh, đáy mắt không giấu được ý cười.
“Lần này kéo ngươi vào ta thật có lỗi nhưng ngươi tưởng lúc đấy ngươi có thể chạy thoát được sao. Đám người ấy nếu giết được ta sẽ để cho người khác phát hiện ra hành tung của mình mà sống sót hay sao? Hơn nữa nha đầu ngươi đánh ta một quyền kém chút liền khiến ta mất nửa cái mạng nếu không đám người đó sao có thể là đối thủ của ta.”
Nguyệt Hi nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng đen.
Tên này không mở miệng thì thôi lúc mở miệng thì câu nào câu đấy đều khiến nàng tức giận đến thổ huyết.
Nàng mới đột phá không lâu, cảnh giới võ đồ còn chưa vững chắc mà lại có thể tạo thành thương tổn cho hắn sao? Nàng tại sao lại không biết mình lợi hại đến vậy, nếu thực lực của nàng cũng mạnh như lời hắn nói nàng nhất định sẽ đánh chết hắn mà không phải chỉ mất nửa cái mạng thôi đâu.
Một hồi lâu sau, khi đã chạy đến đỉnh núi, lúc này Mộ Thất Tử mới dừng lại.
Nguyệt Hi trong lòng khẽ cử động, không cần nói hắn cũng hiểu ý tứ của nàng, chậm rãi đem nàng đặt xuống, trong đáy mắt giấu không nổi một tia tham luyến.
Nguyệt Hi nhìn hắn hừ lạnh.
Tên này quả đúng là khắc tinh của nàng. Từ khi gặp hắn không biết bao chuyện không may đều đổ lên đầu nàng.
“Ra đi, các ngươi còn chờ đợi gì.” Mộ Thất Tử xoay người, bóng lưng thon dài thẳng tắp mà đứng, hai tay đặt phía sau, thần sắc lạnh nhạt.
Nguyệt Hi ngẩn ra, tinh quang trong mắt chợt lóe.
Quả nhiên có người đuổi theo, nếu không hắn cũng không cần phải mang nàng vội vã chạy lên đỉnh núi như vậy.
Hắn vừa dứt lời, từ phía sau ba đạo bóng dáng phi đến, một thân hắc y đều là đồng bọn của đám người lúc trước.
“Mộ Thất Tử để mạng lại!” Phạm phải sai lầm lúc trước, lúc này ba người bọn họ tuyệt đối không lơ là, vừa dứt lời không để Mộ Thất Tử phản ứng liền đồng thời hướng về hắn đánh ra một chiêu Khai Sơn Chưởng.
Nguyệt Hi cứ vậy bị ba người bọn họ trực tiếp xem thường, tu vi của nàng thấp yếu đến nhỏ bẻ hiển nhiên không thể tạo ra thương tổn đối với bọn họ. Trước mắt cần phải giải quyết Mộ Thất Tử rồi giết nữ nhân của hắn sau cũng không muộn.
Mộ Thất Tử thân thể đã sớm đến cực hạn, lúc đầu còn có thể chống đỡ vài chiêu nhưng chỉ một lát sau liền rơi vào thế hạ phong, mơ hồ có chút chật vật.
Nguyệt Hi thấy tình thế không ổn, sắc mặt tái nhợt.
Hắn ngàn lần không thể xảy ra chuyện nếu không cái mạng nhỏ bé của nàng cũng khó mà giữ nổi. Nàng cũng thật muốn lên giúp hắn một tay nhưng tu vi của nàng quá yếu tiến lên chỉ càng thêm cản trở hắn mà thôi.
Ba người hắc y đều là võ giả thổ nguyên tố, đòn nào đánh ra đều khiến long trời nở đất, khí thế hừng hực không để Mộ Thất Tử có thể thảnh thơi.
Đột nhiên Mộ Thất Tử lùi lại, linh khí trong cơ thể nháy mắt dâng lên, bàn tay xuất hiện một tia sáng màu tím quỷ dị, chưởng ấn cuồn cuộn khí thế hướng về đám người hắc y.
Trực giác bọn họ thấy không thích hợp, gương mặt biến sắc, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một quyền nhanh như vũ bão đánh thẳng về một trong ba người.
“Phanh!”
Một tên hắc y bị chưởng mâu xuyên qua đả thương đến nặng nề, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn nát, chớp mắt liền bất tỉnh.
Quả không hổ danh thiên tài Mộ gia, đã sớm đạt đến cực hạn mà vẫn có thể chống đỡ đến nhường này.
Hai tên hắc y cả người chật vật chống đỡ, đáy mắt lộ ra một tia kinh sợ.
Nguyệt Hi đôi mắt chăm chú nhìn về nam nhân phía xa, sống lưng thẳng tắp, thần sắc lạnh nhạt, dù quần áo có rách nát, khóe miệng còn vương một tia máu nhưng vẫn không hề làm thuyên giảm vẻ đẹp của hắn, mà càng thêm vẻ kiều diễm hệt như tu la đến từ cửu u địa ngục.
Nam nhân đứng đó, tà áo phập phồng bay trong gió phong thái ngạo nghễ, lạnh lùng.
Hắn cùng với người trước đó hệt như hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng hiển nhiên một quyền vừa rồi của hắn đã khiến cơ thể tổn thương trầm trọng, lúc này vết thương mới chồng vết thương cũ mà không ngã xuống đã đủ khiến người ta cảm thấy quá mức hoang tưởng.
Nguyệt Hi cắn chặt bờ môi đỏ mọng, sắc mặt cực kì khẩn trương.
Nếu tiếp tục hắn cũng sớm không giữ nổi tính mạng mất, đến lúc đấy mệnh của nàng cũng liền xong.
“Nha đầu ta rót cho ngươi một tia linh lực của ta, nhân cơ hội ngươi tiếp cận dùng ngân châm bắn vào tử huyệt của bọn họ.”
Tần Hỏa đột nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp thập phần dễ nghe.
Vừa dứt lời, Nguyệt Hi liền cảm thấy một cỗ linh lực cường đại dâng lên, nàng âm thầm vận chuyển công pháp, từ trong người rút ra một ngân châm, nhân lúc không ai để ý lẳng lặng tiến về tên hắc y.
Hai tên hắc y xem nhẹ Nguyệt Hi, cả hai tung mình nhảy lên, cùng nhau đánh ra Khai Sơn Chưởng.
Mộ Thất Tử biết không thể lui, hắn cũng không phải loại người ham sống sợ chết, quần áo đã sớm bị máu tươi thẫm đẫm, nhưng vẫn ngưng tụ Thiên Điểu Thần Lôi trực diện đối đầu với hai tên hắc y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.