Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 982: Đột phá cảnh giới linh nguyên (5)




Kiếm trong tay Dạ Vô Trần vung lên, một tia sáng đen phá không bay về phía Sử Hồn.
Sử Hồn lắc mình né tránh, sau đó rút kiếm ra nhằm về phía nam nhân tà mị như thần phía trước.
Ánh mắt nam nhân lạnh lẽo thâm trầm, hắn chậm rãi nâng tay lên, một trận cuồng phong mãnh liệt từ lòng bàn tay hắn quét về phía Sử Hồn...
Phanh!
Sử Hồn nâng kiếm lên đỡ, lui về phía sau vài bước, ánh mắt lạnh lẽo: "Tiểu tử, khó trách ngươi dám cuồng vọng như thế, không ngờ lại có thực lực cường đại đến mức này, nhưng thế thì sao? Nơi này là Thiên Hoàng phủ! Không phải là nơi ngươi có thể làm càn! Hơn nữa, coi như ngươi có thực lực cường đại, ngươi thật sự cho rằng mình có thể bảo hộ nữ nhân kia sao? Ha ha, thật quá buồn cười, một khi đã như vậy..."
Sử Hồn hơi ngừng một chút, cười lạnh nói tiếp: "Ta liền đưa nữ nhân kia xuống địa ngục! Người tới, giết nữ nhân kia, sau đó bắt sống tiểu hài tử bên cạnh nàng cho ta!"
"Vâng!"
Trong nháy mắt, vô số người xuất hiện bao quanh Mộ Như Nguyệt và Dạ Tư Hoàng.
Ánh mắt Dạ Vô Trần trầm xuống, lạnh lùng nhìn Sử Hồn kiêu ngạo cuồng vọng, cười lạnh nói: "Ngươi quá coi thường thê tử của ta, nàng không phải một nữ nhân cần ta bảo hộ... mà có thể cùng ta sánh vai chiến đấu..."
Mấy năm gần đây, nữ nhân này quá mức độc lập, nàng không phải loại nữ nhân cần hắn bảo hộ mà có thể cùng hắn diệt trừ kẻ địch...
Cho nên, trước nay Dạ Vô Trần luôn rất tin tưởng Mộ Như Nguyệt.
"Vậy thì chưa chắc!" Sử Hồn cười lạnh, "Bầm thây vạn đoạn nữ nhân kia cho ta!"
"Vâng, thành chủ đại nhân!"
Đám người đồng thanh đáp, sau đó rút vũ khí ra xông về phía Mộ Như Nguyệt...
"Tiểu Hoàng Nhi, nắm chặt tay ta!"
Mộ Như Nguyệt nắm chặt tay Dạ Tư Hoàng, lạnh lùng nhìn đám người vọt tới.
Trong tay nàng đột nhiên xuất hiện cửu thiên long viêm kiếm, hỏa diễm bùng lên, hóa thành một con hỏa long bay về phía đám người phía trước.
Một trận chém giết nổ ra bên trong Thiên Hoàng phủ.
Tuy nhiên, đối với Mộ Như Nguyệt, nói không chừng đây chính là kì ngộ, lúc này, nàng cũng không triệu hồi Tiểu Bạch và Khiếu Nguyệt ra....
Mấy ngày trước, Mộ Như Nguyệt đã cảm nhận được nguyên khí đạt đến chỗ tầng ngăn cách kia, tầng ngăn cách này bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ, đột phá thực lực.
Cho nên chỉ có chiến đấu nàng mới có thể tiến lên một tầng cao hơn...
"Chân nguyên?" Sử Hồn nhìn Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: "Chân nguyên thì sao? Trong Thiên Hoàng phủ chúng ta có không ít chân nguyên, ngươi nhất định sẽ phải chết trong tay bọn họ!"
Mộ Như Nguyệt tựa như không nghe thấy lời hắn nói, liều chết chiến đấu trong đám người, máu tươi nhiễm đỏ bạch y...
Đột nhiên, một thanh trường kiếm xuất hiện sau lưng Mộ Như Nguyệt, bổ xuống đầu nàng, ngay lúc này, Dạ Tư Hoàng vẫn luôn yên lặng rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Trong mắt hắn đã không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên nữa, nhàn nhạt nhìn nam nhân phía sau.
Không biết vì sao, nam nhân kia đối diện với đôi mắt tím tràn ngập huyết sắc kia, trong lòng bỗng run lên, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì kiếm của Mộ Như Nguyệt đã bổ xuống đầu hắn.
Nhưng mà, càng ngày càng nhiều người gia nhập chiến đấu, tất cả đều hùng hổ vây quanh Mộ Như Nguyệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.