Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 935: Hiểu lầm (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiêu tỷ tỷ." Mộ Hạo Thiên mỉm cười đi về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt sáng ngời, chân thành nói: "Chúc mừng ngươi, Tiêu tỷ tỷ..."
Nhìn thiếu niên trước mắt, sắc mặt Mộ Như Nguyệt nhu hòa, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười động lòng người.
Bang!
Bốp bốp bốp!
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng vỗ tay, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân mặc đồ đen đang bước đến.
Khuôn mặt nam nhân anh tuấn lãnh khốc, trên môi là nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt đen thâm thúy như bầu trời đêm, phảng phất như có thể hấp dẫn người ta chìm vào đó.
"Hạ Thụy!"
Hô hấp Mộ Như Nguyệt căng thẳng, ánh mắt âm trầm lóe lên tia sát khí.
"Thì ra Tiêu tiểu thư quen biết ta." Hạ Thụy nhếch môi, cười như không cười nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc kia, đáy mắt thoáng qua một tia sáng không dễ phát hiện.
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nói: "Hạ gia Hạ Thụy, ai mà không biết chứ? Không biết Hạ tiên sinh đến đây có chuyện gì?"
"Không có gì", Hạ Thụy khẽ nhếch môi, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, "Ta chỉ nghe nói đại danh của Tiêu tiểu thư nên đến xem thôi, bây giờ nhìn thấy.... quả thật rất giống nàng." Hắn cười khẽ, trào phúng nói.
Mọi người đều biết "nàng" mà hắn nói đến là ai, cho nên, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng mang theo ý vị không rõ...
"Hạ tiên sinh", Mộ Tranh khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn nam nhân anh tuấn kia, "Nếu như ngươi đến tham gia dạ tiệc, Mộ gia rất hoan nghênh, nhưng nếu muốn quấy rối, xin lỗi, ta chỉ có thể mời người ra ngoài!"
"Ha ha!" Hạ Thụy cười to, nói: "Mộ gia chủ hà tất phải như thế? Nếu không phải Mộ tiểu thư đã chết, nói không chừng hai nhà chúng ta còn có thể kết thông gia, đến lúc đó ta còn phải gọi ngươi một tiếng gia gia..."
Lúc nói lời này, trên mặt hắn vẫn luôn mang theo ý cười, cẩn thận quan sát sắc mặt Mộ Như Nguyệt.
Đáng tiếc, để hắn thất vọng rồi, Mộ Như Nguyệt không có chút cảm xúc nào, giống như không nghe thấy lời hắn nói vậy.
Chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi?  Nữ nhân này căn bản không phải là Mộ Như Nguyệt?
Nhưng trên đời này sao lại có hai người giống nhau đến thế, ngay cả khí chất cũng không khác biệt?
Oanh!
Oanh
Hắn tuyệt đối sẽ không thất bại lần hai! Nữ nhân này, trước khi giết nàng, hắn nhất định phải chiếm được nàng!
"Vô Trần, bất quá là nói mấy câu thôi, chẳng lẽ hắn nói vài câu thì ta sẽ đi cùng hắn? Cho nên không cần phải tức giận với loại người này."
Mộ Như Nguyệt vội vàng trấn an nam nhân bên cạnh, lạnh nhạt đảo mắt qua phía Hạ Thụy không biết sống chết kia, bất đắc dĩ thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.