Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 913: Trung Hoa, Mộ gia gặp nguy (4)




rong mắt thiếu niên dâng lên ngọn lửa thù hận, kiên quyết bất chấp tất cả....
Mộ Như Nguyệt đau lòng.
Thiếu niên tràn ngập ánh mặt trời trước kia đã biến mất, nay chỉ còn lại tràn ngập cừu hận....
Mộ Như Nguyệt nhịn không được, vươn tay ôm thiếu niên vào lòng.
Thân thể Mộ Hạo Thiên cứng đờ, khẽ nhắm mắt lại....
Cái ôm này thật ấm áp, làm hắn nhớ lại mỗi buổi tối hắn sợ hãi không thể đi vào giấc ngủ, tỷ tỷ cứ ôm hắn như vậy....
Giống như chỉ cần có nàng ở bên, bất cứ lúc nào hắn đều cảm thấy cực kì an tâm.
"Tiêu tỷ tỷ, ngươi biết nhiều chuyện như vậy, hẳn là có quan hệ rất tốt với tỷ tỷ ta, đặc biệt là, trên người ngươi còn có hương vị của nàng... Mấy năm nay, tỷ tỷ không ở bên cạnh ta, gia gia thì ốm đau triền miên, ta thật sự rất mệt mỏi, nhưng ta cần phải tiếp tục chống đỡ, lúc trước tỷ tỷ đã liều mạng bảo vệ Mộ gia, sao ta có thể để mất đi thứ mà tỷ tỷ ra sức bảo vệ được, cho nên, dù khổ thế nào ta cũng sẽ kiên trì... như vậy, tỷ tỷ ở dưới cửu tuyền cũng có thể an tâm."
Lông mi Mộ Hạo Thiên khẽ run, đôi mắt to sáng ngời chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt có chút hoảng hốt...
Tựa như tỷ tỷ mà hắn luôn sùng bái đang đứng trước mặt hắn, tươi cười xinh đẹp...
"Lúc ở Mỹ, nàng đã từng giúp ta một việc, nếu nàng đã chết, vậy ta sẽ thay nàng bảo hộ Mộ gia, đây là chuyện ta đã đáp ứng, cho nên chuyện kế tiếp cứ giao cho ta."
Nghe lời thiếu niên nói, Mộ Như Nguyệt vô cùng đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn trưởng thành dưới cánh chim của nàng, bây giờ lại muốn hắn dùng bờ vai gầy yếu mong manh kia gánh vác mọi chuyện, chống đỡ cả bầu trời Mộ gia.
Như vậy, sao nàng có thể không đau lòng cho được?
"Đi thôi, dẫn ta đi gặp gia gia ngươi trước, nói không chừng ta có thể chữa khỏi bệnh cho hắn." Mộ Như Nguyệt đè nén chua xót trong lòng, cười nói.
"Thật sao?" hai mắt Mộ Hạo Thiên sáng ngời, "Lúc gia gia bệnh nặng, ta đưa hắn đến bệnh viện nhưng bác sĩ nói gia gia không sống được bao lâu nữa, chỉ còn cách đưa gia gia về lại gia tộc, cuối cùng dùng một viên khí huyết đan treo một hơi, chưa nhìn thấy hung thủ hại chết tỷ tỷ bị trừng trị, gia gia hắn... tuyệt đối sẽ chết không nhắm mắt!"
Vẻ mặt thiếu niên tràn đầy căm hận, sát khí trên người dần dần tản ra...
Mộ Như Nguyệt rũ mắt, che đi lãnh ý nơi đáy mắt.
Nàng có thể tưởng tượng được cuộc sống của thiếu niên trong mấy năm nay, bất luận thế nào nàng cũng sẽ không để hung thủ đã hại chết nàng ung dung ngoài vòng pháp luật!
Bất luận người đó là ai, đều phải chết!
"Đi thôi." Mộ Như Nguyệt kéo tay thiếu niên, dịu dàng nói, "Tin tưởng ta, ta có thể cứu hắn! Cũng sẽ không để những thế lực đó tồn tại!"
Tim Mộ Hạo Thiên bất giác run lên, chăm chú nhìn dung nhan tuyệt sắc của nữ tử.
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt hai năm trước, hơn nữa còn dần dần dung hợp với khuôn mặt trước mắt...
Tại sao các nàng lại mang đến cho hắn cảm giác giống nhau đến vậy?
Nữ tử này rốt cuộc là ai?
Mộ Hạo Thiên cắn chặt môi, tùy ý Mộ Như Nguyệt kéo tay mình ra ngoài.
Điều khiến Mộ Hạo Thiên kinh ngạc hơn nữa chính là, nữ tử này đi lại ở Mộ gia giống như nhà mình vậy, cực kì quen thuộc Mộ gia, thậm chí có biết đường đi đến phòng của gia gia.
Chẳng lẽ, cũng là tỷ tỷ nói với nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.