“Ngươi...” Mộ Y Tuyết không nghĩ tới hắn dám nói chuyện với mình như
thế, ánh mắt hung ác, cố gắng hạ giọng quát: “Ngươi muốn chết sao? Bổn
tiểu thư cao quý cỡ nào, chỉ bằng ngươi, xách giày cho bổn tiểu thư cũng không xứng!”
Minh Tương cười lạnh: “Tiểu thư, ta sẽ không nói
chuyện này ra nhưng nếu ngươi uy hiếp tiểu nhân, tiểu nhân sẽ cầu xin
người khác bảo hộ, tiểu nhân biết mình không so được với tiểu thư nhưng
tiểu nhân sẽ viết lại chuyện này giao lại cho một người khác, bảo hắn
chiêu cáo khắp thiên hạ cho mọi người đều biết tiểu thư chủ động thất
thân với ta, mà cái yếm này chính là vật đính ước tiểu thư đưa cho tiểu
nhân.”
Dứt lời, hắn không thèm nhìn sắc mặt Mộ Y Tuyết, nhặt cái
yếm lên chạy như bay ra ngoài, chờ Mộ Y Tuyết phục hồi lại tinh thần hắn đã đi xa, muốn giết hắn cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Nếu bây giờ ra ngoài nhất định sẽ có người biết nàng đã làm chuyện kia.
Mộ Y Tuyết cắn môi, đè nén cừu hận trong lòng, nàng đem chuyện này đổ hết
lên đầu Mộ Như Nguyệt, dù sao ở Phượng thành, người có thù oán với nàng
chỉ có Mộ Như Nguyệt kia, cho nên đây nhất định là gian kế của nàng bày
ra!
“Mộ Như Nguyệt, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Đáy mắt Mộ Y Tuyết rét lạnh, gương mặt đáng yêu trở nên dữ tợn.
Nhục nhã hôm nay, ngày nào đó nhất định phải khiến những người đó trả lại gấp bội.
“Vị đại nhân này, như vậy hẳn là được đi.”
Trong lúc Mộ Y Tuyết còn ngồi trong phòng nguyền rủa Mộ Như Nguyệt, Minh
Tương còn bên trong Mộ phủ đi lòng vòng đến một chỗ gặp một nam nhân.
Chỉ thấy nam nhân này đeo một mặt nạ màu bạc, con ngươi tà khí nghiêm nghị, môi mỏng mê người gợi lên ý cười khiến người ta không rét mà run.
“Ngươi làm rất tốt, ta sẽ phái người bảo hộ an toàn cho ngươi, nhiệm vụ của ngươi là cách hai ba ngày lại đến dây dưa nàng.”
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng nhìn về phía xa, đáy mắt hiện lên hàn ý.
Mộ Y Tuyết, đừng mơ tưởng động đến nàng, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Nhưng khi nghĩ đến nam tử hồng y yêu nghiệt trên đại thụ, ánh mắt hắn trầm
xuống, khóe môi tà tà nhếch lên: “Vân Hàn, đi tra thân phận nam nhân
kia.”
“Vâng, chủ tử.” một thanh âm lạnh băng phía sau nam nhân
vang lên, sau đó không gian lại khôi phục yên tĩnh chỉ còn tiếng gió
thổi qua.
Đầu ngón tay thon dài vỗ về môi mỏng, nam nhân tươi
cười tà mị động lòng người khiến người khác bất giác muốn biết khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ kia tuấn mỹ cỡ nào.
“Mặc kệ nam nhân kia là ai, ngươi đều chỉ thuộc về một mình ta.”
Hắn sẽ không để bất cứ nam nhân nào cướp nàng đi, tâm của nàng vĩnh viễn
chỉ thuộc về hắn, chẳng qua nam nhân kia hạ dược Mộ Y Tuyết trước một
bước, tiếp theo, ai cũng không thể ra tay trước hắn.
“Vân Thiên, đi kêu Vân Ảnh tới, ta phải rời khỏi đây một thời gian.”
Nghĩ đến nét mặt tươi cười của nữ nhân kia, nam nhân mang mặt nạ bạc liền nở nụ cười, hắn muốn tranh thủ trong khoảng thời gian này cướp được tâm
nàng, miễn bị nam nhân khác chui vào chỗ trống.
Đan thành là nơi sẽ tổ chức đan hội.
Có lẽ vì sắp diễn ra đan hội, hiện tại Đan thành đã chật kín người, Mộ Như Nguyệt vừa mới bước vào Đan thành đã cảm nhận được không ít hơi thở
cường đại.
Đan hội, quả nhiên là nơi cường giả tụ tập.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa phóng tới, trong chốc lát người trên đường
dạt qua hai bên đường, nhưng ở giữa đường còn một tiểu nữ hài ba bốn
tuổi vẫn đứng đó không nhúc nhích, tựa hồ không nhìn thấy xe ngựa đang
đến gần...