“Ngại quá, ta không có hứng thú với nam nhân lớn lên giống nữ nhân.” Mộ
Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam nhân giống yêu nghiệt này, ánh mắt lạnh
lẽo.
Phượng Kinh Thiên bất đắc dĩ phất tay: “Vậy cũng không còn cách nào khác.”
"Oanh!"
Khí thế cường đại tản ra từ trên người Phượng Kinh Thiên, sắc bén mang theo sát khí nhanh chóng hung hăng đánh về phía Mộ Như Nguyệt.
Đúng
lúc này, một đôi tay ôm eo Mộ Như Nguyệt, mạnh mẽ kéo nàng vào trong
ngực, sau đó vung tay lên bắn ra một luồng ánh sáng đen về phía Phượng
Kinh Thiên.
Hai cỗ lực lượng va chạm nhau trong không trung, lập tức chấn động cả một quả núi.
“Nha đầu, đưa cửu diệp tuyết liên cho ta.” Viêm Tẫn ngước nhìn về phía nam
nhân yêu nghiệt cách đó không xa, dung nhan anh tuấn hơi tái nhợt.
Hắn là một cường giả!
Tuy Mộ Như Nguyệt không biết Viêm Tẫn định làm gì nhưng vẫn lấy cửu diệp
tuyết liên ném qua cho hắn. Hắn không nói hai lời liền nuốt cửu diệp
tuyết liên xuống, "oanh" một tiếng, toàn thân phát ra lực lượng cường
đại, thực lực cũng trực tiếp đột phá...
“Hóa nhân thú.” Phượng
Kinh Thiên hơi nheo mắt, trong tay nữ nhân này lại có linh thú cường đại như vậy. Đúng là hắn đã xem thường nàng, bất quá như vậy mới thú vị,
không phải sao?
“Nữ nhân, ta đột nhiên phát hiện mình cảm thấy hứng thú với ngươi.”
Phượng Kinh Thiên đột nhiên nở nụ cười, mắt phượng chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Đáng tiếc, ta vĩnh viễn cũng không có hứng thú với ngươi.” Trên mặt Mộ Như
Nguyệt phủ một tầng sương lạnh, thanh âm lạnh lùng: “Viêm Tẫn, không cần giết hắn, ta muốn biết người phía sau màn là ai.”
Nhưng không cần tra hỏi nàng cũng đoán được chỉ có người Mộ gia mới làm ra loại chuyện này.
Viêm Tẫn híp mắt lại, ánh mắt lãnh khốc, phi thân về phía Phượng Kinh Thiên, đồng thời trong tay xuất hiện một loan đao màu đen.
Loan đao lập lòe ánh sáng lạnh quét ngang về phía Phượng Kinh Thiên, hắn vội vàng nghiêng người tránh thoát.
“Hừ.” Viêm Tẫn hừ lạnh một tiếng, một kích không trúng, hắn công kích càng thêm dũng mãnh.
Mộ Như Nguyệt chỉ đứng phía sau nhìn hai người chiến đấu khí thế, trong
lòng không biết suy nghĩ cái gì, thời điểm nàng đang thất thần, Phượng
Kinh Thiên đánh một hư chiêu về phía Viêm Tẫn, thừa dịp Viêm Tẫn tránh
né, hắn nhanh chóng vọt qua phía Mộ Như Nguyệt.
“Dừng tay!” Viêm Tẫn phẫn nộ rống to, con ngươi hiện tia máu.
Ai dám động vào nàng một chút, hắn nhất định đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn!
Mộ cơn gió thổi qua, một đầu tóc đen bay lên, đồng thời cũng lộ ra cái bớt hình con bướm màu hồng sau tai Mộ Như Nguyệt, mà lúc nhìn thấy cái bớt
màu hồng kia, động tác của Phượng Kinh Thiên dừng giữa không
trung..."Phanh!"
Thừa dịp Phượng Kinh Thiên sửng sốt, Viêm Tẫn đá vào ngực hắn một cước, hắn còn chưa hồi thần lại đã bị đá bay ra ngoài, hung hăng nện vào một cái cây.
“Ba năm trước ta bị trọng thương, vô tình xâm nhập Mộ phủ, là ngươi cứu ta?”
Cái bớt màu hồng kia tuyệt đối không sai.
Ba năm trước kí ức của hắn mơ hồ, lờ mờ thấy được vết bớt màu hồng sau tai thiếu nữ băng bó vết thương cho mình, sau đó lại ngất đi, chờ đến khi
hắn tỉnh lại thì nhìn thấy Mộ Y Tuyết.
Cho nên đương nhiên coi Mộ Y Tuyết là ân nhân cứu mạng mình.
“Ba năm trước?” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, hình như có chút giống như trong
trí nhớ, khó trách vừa rồi cảm thấy dung nhan hắn hơi quen thuộc, có
điều đó là chuyện trước đây của thân thể này, không liên quan đến nàng.