“Hoa Vương? Dạ Dịch Hoa?” ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, “Thì ra là
hắn, Vô Trần, về sau nhìn thấy hắn nhớ đi đường vòng, càng không được đi gặp hắn, miễn cho hắn dạy hư ngươi.”
Đáng thương Hoa Vương, còn không biết xảy ra chuyện gì đã bị Mộ Như Nguyệt xếp vào sổ đen.
“Nương tử nói cái gì chính là cái đó, ta đều nghe lời nương tử.” Dạ Vô Trần
cười tươi như ánh mặt trời làm cho trái tim nàng cũng dần dần bị hòa
tan.
Nhưng mà, ánh mắt hắn như vậy quả thật...
“Vô Trần,
trong khoảng thời gian ta không ở đây, ngươi phải tự bảo vệ mình cho
tốt.” Mộ Như Nguyệt cầm tay Dạ Vô Trần, mỉm cười nói, “Ta hứa với ngươi
sẽ nhanh trở lại.”
Dạ Vô Trần ngóng nhìn thiếu nữ trước mắt, chỉ
muốn giấu nàng đi không cho những người khác thấy, nhưng hắn cũng hiểu
được, nữ nhân này đã định trước sẽ rạng rỡ lóa mắt.
Hắn tiến lên một bước, cầm tay Mộ Như Nguyệt, vừa bá đạo vừa trẻ con nói: “Nương tử, ngươi là của ta, cả đời này đều là của ta.”
Mộ Như Nguyệt cười cười không để lời này trong lòng. Có khi nàng sẽ vì
những hành động của Dạ Vô Trần mà tâm loạn như ma, nhưng nàng cũng chỉ
coi hắn là tiểu hài tử mà thôi.
Đương nhiên, lời nói của hắn bị nàng cho là tiểu hài tử không muốn người thân bị cướp đi thôi.
Có lẽ trong lòng nàng, địa vị của Dạ Vô Trần đã lặng lẽ thay đổi nhưng bản thân nàng còn chưa phát hiện, tuy nói kiếp trước Mộ Như Nguyệt đã trải
qua rất nhiều chuyện nhưng trong vấn đề tình cảm vẫn rất ngây thơ.
Nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt rời đi, sự đơn thuần trong mắt Dạ Vô Trần
dần biến mất, thay vào đó là hơi thở nghiêm nghị, tà khí.
Khóe môi hắn hơi cong lên, ngón tay thon dài vỗ về môi mỏng, nụ cười tà mị càng thêm động lòng người.
“Xem ra, muốn có được tâm của nàng, hắn còn phải nỗ lực hơn mới được...”
_________
Trong Mộ phủ, Mộ Y Tuyết "phịch" một tiếng đứng bật dậy, đáy mắt mang theo
vui sướng: “Ngươi nói thật sao? Tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia rời khỏi
Phượng thành rồi? Vậy thật tốt quá, ta sẽ làm nàng có đi mà không có
về.”
Thời điểm nói lời này, gương mặt đáng yêu kia hiện lên vẻ ngoan độc.
Hận, sao có thể không hận?
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó nàng cùng phụ thân hảo tâm tới thỉnh
nàng trở về, ai ngờ tiện nhân kia chẳng những không nể mặt mà còn làm
nàng mất hết thể diện trước mặt nam nhân nàng yêu.
“Nhưng mà tiểu thư...” Nha hoàn Liễu Hoàn có chút do dự, dù sao đại tiểu thư cũng là
tỷ tỷ của tam tiểu thư, cùng một mẹ sinh ra, vì sao tam tiểu thư lại hận nàng như thế?
“Ngươi đi xuống đi, việc này không cần ngươi quản, mặt khác cũng không được nói cho cha ta biết, ta tự có biện pháp đối
phó tiểu tiện nhân kia.” ánh mắt Mộ Y Tuyết lóe lóe vài cái, yên lặng nở nụ cười.Mộ Như Nguyệt, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục
không cửa ngươi lại vào, nếu ngươi đã chán sống, vậy ta sẽ đại phát từ
bi tiễn ngươi một đoạn đường, bất quá cho ngươi chết nhẹ nhàng cũng quá
tiện nghi ngươi.
Sau khi Liễu Hoàn đi rồi, Mộ Y Tuyết cầm cái còi trong tay, đây là do nam nhân kia trước khi rời đi đã đưa cho nàng, nói là vì báo đáp ân cứu mạng.
Thật ra ngay cả Mộ Y Tuyết cũng không hiểu ân cứu mạng là ý gì, chẳng qua lúc đó nàng vô tình đi vào gian
phòng trong tiểu viện nhỏ không người ở, gặp nam nhân này đang nằm trên
giường.
Lúc nam nhân kia mở mắt liền nói cảm ơn nàng cứu mạng,
còn nói sau này có yêu cầu gì chỉ cần dùng cái còi này tìm hắn, hắn sẽ
làm cho nàng một việc.
Có chuyện tốt như vậy, đương nhiên Mộ Y Tuyết sẽ không giải thích gì nhiều, vui vẻ tiếp nhận.