Thấy Lý Lộ nuốt Tẩy tủy đan vào, những người khác cũng lần lượt nuốt
vào, ngay lập tức trong thân thể vang lên mấy tiếng bùm bùm, đau đớn
kịch liệt khiến bọn họ nhịn không được lăn lộn trên mặt đất kêu rên.
Đau!
Con mẹ nó đau quá!
Thì ra quá trình tẩy tủy sẽ đau như vậy.
Nếu những người này biết Mộ Như Nguyệt cũng đã trải qua quá trình tẩy tủy
rồi, hơn nữa còn cắn răng không rên một tiếng, bọn họ có thể xấu hổ đến
mức chui vào khe đất hay không.
Nhìn mấy người lăn lộn trên mặt
đất, Mộ Như Nguyệt cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi, lúc nàng vừa bước vào tiền viện đúng lúc gặp Vô Ngu đến tìm nàng.
“Nha đầu”, ánh mắt Vô Ngu sáng lên, vui vẻ đi tới, “Lần này ta đến tìm ngươi là vì một việc.”
Nhìn nụ cười không có ý tốt của hắn, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, chờ hắn nói tiếp.
“Ha ha, thật ra chuyện là thế này”, Vô Ngu xoa xoa hai tay, cười cười nói,
“Ngươi có biết địa vị của đan dược sư trên đại lục này không? Nếu muốn
trở thành một đan dược sư yêu cầu phải có chính danh, mà cách mỗi năm
năm đại lục đều sẽ tổ chức một đại hội, trùng hợp một tháng sau chính là đại hội đan sư, vi sư muốn cho ngươi tham gia đại hội lần này, một là
để chứng minh thực lực của ngươi, hai là hi vọng ngươi có thể lấy được
giải quán quân về.”
Đại hội đan sư, ý cũng như tên, đó là đại hội đan dược sư, đối với mỗi đan dược sư đều có ý nghĩa cực kì quan trọng,
nhưng đại hội đan sư cũng có quy định người tham gia không được quá ba
mươi tuổi.
Cũng có thể nói đây là một trận tỷ thí của những người trẻ tuổi.
Vô Ngu muốn cho nàng tham gia đan hội, chủ yếu là vì đó là nơi thiên tài
tụ tập, nàng có thể học hỏi thêm kiến thức, nghe nói tôn tử của hội
trưởng đan hội cũng tham gia đại hội lần này, tiểu tử kia tuy cũng là
thiên tài, mới 17 tuổi đã đạt đến trung cấp địa giai, nếu không có Mộ
Như Nguyệt đột nhiên xuất thế, có lẽ Vô Ngu cũng sẽ bội phục thiên phú
của tiểu tử kia.
“Đan hội, ta làm thế nào để tham gia?” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, nàng cũng cảm thấy hứng thú với đan hội này.
“Rất đơn giản, ta đã giúp ngươi lấy được một thiệp mời”, Vô Ngu cười ha hả,
lấy một tấm thiệp thiếp vàng trong vạt áo ra, trên mặt có hai chữ đan
hội tỏa sáng lấp lánh, “Đây là thiệp mời đan hội ta lấy từ chỗ Thiên
Nguyên, tuy nửa năm trước đã phát thiệp mời cho ta nhưng lúc đó ta chưa
có đồ đệ nên quăng cái thiệp đó đi rồi, hiện tại chỉ có thể ủy khuất
ngươi lấy thiệp của Thiên Nguyên đi dự đan hội trước, còn nữa, ta đã
giúp ngươi lấy chứng nhận đan dược sư.”
Khi nói chuyện, Vô Ngu
lại lấy ra một cái huy chương có hình cái đan đỉnh màu xám, phía dưới có hai vạch đại biểu cho thực lực trung cấp.
“Mỗi đan dược sư đều
có đến Đan Các khảo nghiệm cấp bậc của mình, rồi sau đó Đan Các sẽ phát
chứng nhận thực lực, ở đại lục này, đan dược sư có mang huy chương sẽ
được người trên đại lục công nhận, hiện tại ta đưa cho ngươi huy chương
màu xám đại biểu cho cấp bậc nhân đan.”Màu xám đại biểu nhân đan, màu
lục đại biểu địa đan, màu lam đại biểu phàm đan, màu trắng đại biểu
thánh đan, màu vàng đại biểu thần đan, còn các vạch phía dưới đại biểu
cho cấp bậc chuẩn xác, ví dụ như màu xám một vạch là nhân đan sơ thấp,
hai vạch là trung cấp, tiếp theo ba vạch là cao cấp, bốn vạch là giang
đỉnh...
“Huy chương nhân đan trung cấp?” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn Vô Ngu.
“Không sai”, Vô Ngu mỉm cười gật gật đầu, “Nếu đưa cho ngươi huy chương địa
đan trung cấp thì quá mức rõ ràng, ở tuổi của ngươi không nên đạt tới
trình độ đó, nếu ngươi đeo huy chương kia ra ngoài nhất định sẽ hù chết
một đám người, ngay cả tôn tử của lão nhân hội trưởng kia cũng tới 17
tuổi mới trở thành địa đan trung cấp, khụ khụ, ra vẻ...”