“Vô Trần, ngươi vẫn nên buông ta ra đi, nếu không sẽ làm bẩn quần áo
ngươi.” Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn trên người mình chảy ra màu đen dơ
bẩn, hơi nhăn mày.
Tẩy tủy đan không chỉ khiến người ta thoát
thai hoán cốt mà còn có thể bài trừ một ít tạp chất trong cơ thể võ giả, cho nên nãy giờ trên người Mộ Như Nguyệt liên tục chảy ra tạp chất màu
đen, hơn nữa còn có mùi tanh tưởi.
Ngay cả Mộ Như Nguyệt còn có chút không chịu nổi huống chi là Dạ Vô Trần?
Nhưng mà Dạ Vô Trần cũng không chút ghét bỏ, gắt gao ôm thiếu nữ trong ngực, dung nhan tuấn mỹ tươi cười sáng lạn.
“Nương tử, chỉ cần ở cùng nương tử, ta sẽ không sợ dơ.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng có sự thiên chân hồn nhiên không hợp với tuổi nhưng không biết vì sao những lời này lại tiến sâu vào lòng nàng khiến
tâm nàng dần dần nổi lên gợn sóng.
Viêm Tẫn trợn trắng mắt, dù
bọn họ có muốn ve vãn tán tỉnh nhau cũng phải tìm chỗ nào không người,
chẳng lẽ không thấy còn có hắn ở đây sao?
Khi dược hiệu của Tẩy
tủy đan dung nhập vào cơ thể, Mộ Như Nguyệt cảm thấy sảng khoái xưa nay
chưa từng thấy, nàng kéo Dạ Vô Trần khắp người bẩn thỉu giống mình, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, nàng không khỏi nở nụ cười.
Dạ Vô Trần nhất thời ngây ngẩn, chỉ ngốc ngốc nhìn nàng.
“Vô Trần, ngươi nhìn cái gì?” Mộ Như Nguyệt sờ sờ mặt mình, kì quái nhìn hắn.
“Nương tử cười rộ lên thật đẹp mắt.” Dạ Vô Trần ngượng ngùng cúi đầu, lại nhịn không được lén dùng khóe mắt liếc nàng, “Không biết vì sao ta cảm thấy
lúc trước dù nương tử cười nhưng vẫn giống như mang theo một lớp mặt nạ, hiện tại nương tử cười quả thật rất đẹp.”
Bình thường tuy nàng đang cười nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Mà hiện tại nụ cười của nàng có thể nói là khuynh quốc khuynh thành...
“Nếu Vô Trần thích, ta sẽ luôn cười với ngươi như vậy”, Mộ Như Nguyệt cười
khẽ, “Bất quá bây giờ chúng ta vẫn nên đi tắm trước đã.”
Trong bể tắm rộng lớn, Mộ Như Nguyệt ngâm toàn bộ thân thể trong nước, mặc cho
dòng nước ấm áp tẩy rửa thân thể nàng, có lẽ do nước quá mức ấm áp khiến nàng thả lỏng toàn thân, buông lỏng cảnh giác.
“Nha đầu, ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”
Khi Mộ Như Nguyệt đang thoải mái nghỉ ngơi, một thanh âm khí phách mười
phần bỗng nhiên truyền đến, nàng vội vàng mở to mắt liền đối diện với
một đôi mắt đen chứa ý cười.
“Cút đi!”
Mộ Như Nguyệt xách Viêm Tẫn ném ra ngoài cửa, phẫn nộ nói: “Sau này khi ta tắm rửa không được bước vào một bước!”
"Phanh!"
Thân thể Viêm Tẫn đập vào cây, rơi thất điên bát đảo, đầy bụng ủy khuất nhìn cửa vào bể tắm đang đóng chặt. Ở thế giới thú tộc bọn hắn, thú đực và
thú cái đều có thể tắm chung mà.Vì sao loài người lại phiền toái như
vậy?
Bỏ đi, dù sao chuyện đó vẫn để từ từ rồi nói cho nàng đi...
Mộ Như Nguyệt vừa mới quăng Viêm Tẫn ra ngoài, còn chưa hết giận, cửa lại
bị mở ra, nàng liền thấy Dạ Vô Trần xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Không thể không nói dáng người thiếu niên này quả thật không tồi, làn da cũng trắng nõn non mềm, đương nhiên ngoại trừ vết thương dữ tợn trước ngực,
nhưng cho dù như thế vẫn không ảnh hưởng đến mỹ cảm chút nào.
Có điều sau khi nhìn thấy Dạ Vô Trần, trong đầu "oanh" một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, đầu óc trống rỗng...
Dạ Vô Trần hắn... hắn không mặc quần áo mà vào đây?