Vẻ mặt Thiên Nguyên có chút không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua
khuôn mặt kinh hỉ của Mộ Đình Nhi, khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, ta không có thời gian lãng phí ở chỗ này.”
Dứt lời cũng không hề quan tâm Mộ Đình Nhi phía sau, đi nhanh ra ngoài. Thấy hắn rời đi, Mộ
Đình Nhi cũng hồi phục tinh thần, nhanh chóng đuổi theo...
Thiên
Nguyên cũng không muốn để Mộ Đình Nhi chân chính trở thành dược đồng của hắn, cho nên cũng không trở về Thanh Vân Môn, mặc dù tỷ thí đã kết thúc nhưng hắn đã được Vô Ngu đồng ý cho ở lại Phượng thành một thời gian.
Mà kế tiếp chính là khoảng thời gian làm dược đồng mà Mộ Đình Nhi suốt đời khó quên...
Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã phải rời giường đến núi Lạc Nhật cách
Phượng thành không xa để hái thuốc, khi trở về thì trời đã tối, như thế
còn chưa đủ, khi Thiên Nguyên luyện chế đan dược thì phải ở bên cạnh,
nếu có chỗ nào làm không tốt, nhẹ thì bị mắng to một trận, nặng thì phạt ba ngày không được ăn cơm.
Mộ Đình Nhi vốn tưởng rằng khổ tận cam lai, đến lúc này mới biết mình rơi vào địa ngục.
Nàng là một thiên kim đại tiểu thư, đã khi nào phải chịu khổ thế này? Chẳng
những gầy một vòng lớn, ngay cả thực lực cũng không tiến thêm được chút
nào, càng không bằng lúc ở Mộ gia...
“Mộ Đình Nhi, ngươi đem dược này đến Cảnh Vương phủ giao cho Phong Nhi.” Thiên Nguyên đưa một rổ
dược liệu tới trước mặt Mộ Đình Nhi, nghiêm mặt nói.
Mộ Đình Nhi
nghĩ đến rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy thế tử điện hạ, vô thức nuốt
chua xót trong miệng xuống, kính cẩn cúi đầu: “Vâng, Thiên Nguyên đại
sư.”
Nàng xách rổ lên xoay người bước ra ngoài, cho nên không thấy khóe miệng Thiên Nguyên lộ ra nụ cười lạnh.
Mộ Đình Nhi chậm rãi dừng chân trước Cảnh Vương phủ phồn vinh, ngẩng đầu nhìn phủ đệ khí phái, trong lòng hơi kích động.
Trong lúc hoảng hốt nàng tựa như trông thấy nam nhân tuấn mỹ kia đứng trước
mặt mình, dùng ánh mắt chăm chú ôn nhu nhìn nàng, đồng thời nói lời êm
tai nhất thế gian.
“Đình Nhi, đời này, ngươi sẽ là nữ nhân ta yêu nhất, ta sẽ bảo hộ ngươi một đời một kiếp.”
“Mộ Như Nguyệt là thứ gì? Có thể trở thành thế tử phi của ta chỉ có một mình ngươi.”
“Đình Nhi, nếu ngươi đã trở thành nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi
một danh phận, chờ ta, chậm nhất là ba tháng ta sẽ tuyên cáo thiên hạ
ngươi là nữ nhân ta muốn cưới.”
...
Chuyện đã lâu rồi nhưng lời này tựa như mới hôm qua.
Một đường thông suốt, Mộ Đình Nhi không bị ngăn trở gì trực tiếp đi vào
Cảnh Vương phủ, nàng kiềm chế tâm tình vui sướng, chậm rãi đẩy cửa phòng ra...
Màn rèm khẽ nhếch, hai thân thể trần truồng như ẩn như
hiện trước mắt nàng, thanh âm trầm bổng cao thấp hung hăng đánh vào lòng nàng, "lạch cạch" một tiếng, rổ dược liệu trong tay rơi xuống đất.
Mộ Đình Nhi nhất thời mất hết ý thức, chỉ trừng to mắt không dám tin nhìn
một màn này, nhìn nam nhân hứa hẹn yêu thương nàng một đời một kiếp.
Tuy nàng đã sớm biết sau này sẽ nhìn thấy tình cảnh như vậy nhưng thật sự
thấy được, tim nàng tựa như bị xé nát, thiếu chút nữa không cách nào hô
hấp...
“Đình Nhi?” Dạ Thiên Phong dường như nhận thấy được âm
thanh ngoài cửa, còn chưa xuống khỏi người nữ tử kia đã thấy Mộ Đình Nhi đứng trước cửa, đáy mắt có chút hoảng loạn giây lát rồi biến mất.
Nữ nhân dưới thân mị nhãn như tơ, dung nhan mị hoặc, cánh tay như rắn
hướng về phía Dạ Thiên Phong, yêu mị cười nói: “Thế tử điện hạ, nàng là
ai?”
“Nàng là...” Dạ Thiên Phong nhìn thẳng vào mắt Mộ Đình Nhi, nói, “Nữ nhân của ta.”
Không phải thế tử phi, chỉ là một trong số những nữ nhân của hắn mà thôi...