“Nương tử, khi nào chúng ta mới trở thành phu thê?” Dạ Vô Trần mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt.
Không thể không nói hắn lớn lên rất đẹp, giống như trăng sáng trên bầu trời,
lại tựa như dòng suối thanh khiết dưới mặt đất, đặc biệt là khi cười rộ
lên, dường như toàn thế giới đều tràn ngập ánh sáng.
Một nam nhân tuấn mỹ như thế, dù bên ngoài cũng có không ít khuê nữ vứt khăn lụa cho hắn hoặc liếc mắt đưa tình với hắn, nhưng có bao nhiêu người biết hắn
chính là Quỷ Vương?
Mộ Như Nguyệt chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở nóng rực đối phương phả trên
mặt nàng, có chút không thoải mái quay đầu đi, nói: “Vô Trần, ngươi biết phu thê nghĩa là gì sao?”
“Biết, phụ vương đã từng dạy ta”, Dạ
Vô Trần tựa hồ không thấy được Mộ Như Nguyệt không thoải mái, tiếp tục
nhích lại gần nàng, “Phụ vương từng nói, làm một trượng phu tốt phải yêu thương thê tử, cả đời chỉ tốt với một mình nàng, cả đời cũng chỉ có một nữ nhân là nàng, bất luận thê tử nói gì đều đúng, cho dù không đúng
cũng phải đúng, thê tử phân phó cái gì đều phải tuân thủ, nếu có người
khi dễ nương tử, phải ra mặt vì nàng, không cho phép bất cứ kẻ nào nói
không, nhất quyết không để thê tử rơi một giọt nước mắt, muốn nàng lúc
nào cũng hạnh phúc.”
Đôi mắt Dạ Vô Trần sáng lạn, mắt cũng không
nháy nhìn Mộ Như Nguyệt: “Nương tử, ta sẽ giặt quần áo, sẽ nấu cơm,
ngươi có thể cùng ta về vương phủ không?”
“Vô Trần, có một số
việc ta cần phải nói rõ với ngươi”, Mộ Như Nguyệt đè bả vai Dạ Vô Trần,
trịnh trọng nói, “Ta không phải người tốt, trước kia tay ta đã dính đầy
máu tươi, về sau cũng sẽ như vậy, ngươi sạch sẽ như một tờ giấy trắng,
ta không muốn liên lụy ngươi, ngươi hiểu rõ không?”
Sạch sẽ?
Trong lòng Dạ Vô Trần cười nhạo, từ cái đêm phụ vương và mẫu phi hắn qua đời
đã định cả đời hắn không bao giờ sạch sẽ được, nếu không phải thế lực
kia quá lớn mạnh, hắn cũng sẽ không giả ngốc nhiều năm như vậy.
Ngước mắt nhìn dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt, ánh mắt Dạ Vô Trần kiên định trước nay chưa từng có.
“Nương tử, ngươi muốn giết người ta bồi ngươi cùng nhau giết, ngươi phải đi
trên con đường đầy máu tươi, ta bồi ngươi cùng đi, ta sẽ không để bất kì kẻ nào xúc phạm đến nương tử.”
Vì thế, cho dù hủy diệt cả thiên hạ thì thế nào?
Mộ Như Nguyệt cũng là một nữ nhân, là nữ nhân thì sẽ cảm động, tuy thời
gian quen biết Dạ Vô Trần không dài nhưng nàng có thể cảm nhận được đối
phương đối với mình rất tốt.
Có lẽ hắn không mạnh mẽ được như những người khác nhưng phần tâm ý kia là thật.
“Vô Trần, cho ta thời gian suy nghĩ một chút.”
“Được, cái gì ta cũng nghe nương tử.” Dạ Vô Trần cong môi cười.
Đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt đột nhiên bị Dạ Vô Trần đè xuống giường khiến
nàng bị dọa nhảy dựng, hơi ngước mắt nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ gần sát
kia.
Đôi mắt thiếu niên sạch sẽ, không có tia tình dục khiến Mộ Như Nguyệt bình tâm lại.
“Nương tử, kiếp trước chúng ta... có phải đã nhận thức hay không?”
Mộ Như Nguyệt sửng sốt một chút, không đợi nàng nói chuyện, Dạ Vô Trần nhẹ nhàng hôn môi nàng một chút, cảm thấy mỹ mãn nói: “Nương tử thật thơm.”
Ngay lập tức Mộ Như Nguyệt như bị điện giật, ngây ngốc tại chỗ, cũng may Dạ
Vô Trần không có bất cứ động tác gì nữa, ghé vào người nàng ngủ rồi.
Nhìn dung nhan thiếu niên an tĩnh ngủ, Mộ Như Nguyệt vô thức cong khóe môi,
cuộc sống như vậy cũng không tồi, có hắn bên cạnh nàng luôn có cảm giác
thật an tâm...