Mộ Y Tuyết tức giận đỏ mặt, nàng đang muốn nói cái gì lại bị Mộ Tình lạnh giọng ngăn lại: “Tuyết Nhi!”
Tuyết Nhi cũng quá không hiểu chuyện, đừng quên mục đích bọn họ tới đây là gì.
Tuy rằng rất tức giận nhưng Mộ Y Tuyết chỉ có thể nuốt hết vào bụng, nàng
hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Như Nguyệt ngồi yên một bên, cuối cùng vẫn
không nói gì.
“Nguyệt Nhi, Tuyết Nhi không hiểu chuyện, ngươi là
tỷ tỷ đừng chấp nhặt nàng”, Mộ Tình quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, áy náy
nói, “Trước kia là cha có thật xin lỗi ngươi, bây giờ ta đến đón ngươi
về nhà, yên tâm, về sau ta bù đắp thua thiệt cho ngươi, chúng ta về nhà
được không?”
Ánh mắt Mộ Tình chân thành tha thiết nhìn Mộ Như
Nguyệt, nếu không biết còn tưởng hắn một phụ thân tốt không tiếc hạ mình để có thể đón nữ nhi về nhà.
Nhưng mà, Mộ Như Nguyệt sẽ dễ dàng tin tưởng hắn sao?
Mộ Như Nguyệt cười cười nhưng trong mắt mang hàn ý: “Lý Lộ, tiễn khách, nơi này của ta không chào đón người Mộ gia.”
“Vâng, chủ tử.”
Lý Lộ đã sớm ngứa mắt những người này, nếu không phải không có mệnh lệnh của Mộ Như Nguyệt, hắn đã ném hết bọn họ ra ngoài.
Sắc mặt Mộ Tình khẽ biến, hắn không ngờ mình đã nguyện ý hạ mình đến thỉnh nàng trở về mà nữ nhân này còn không đồng ý.
“Mộ gia chủ, Mộ Tam tiểu thư, các ngươi còn thất thần làm gì? Không nghe
chủ tử ta nói gì sao? Chẳng lẽ còn phải huyết nhiễm đương trường các
ngươi mới chịu đi?” Lý Lộ nhíu mày, tức giận nói.
Sắc mặt Mộ Tình trầm xuống: “Lý công tử, tuy ngươi là công tử phủ tướng quân nhưng cũng không thể quản chuyện của Mộ gia.”
“Thật kì quái, ta có quản chuyện nhà ngươi sao?” vẻ mặt Lý Lộ nghi hoặc giống như thật không hiểu chuyện gì, “Rõ ràng ta đang thay chủ tử đuổi một số vật không biết xấu hổ đi, cái này thì có liên quan gì đến Mộ gia ngươi? Chủ tử của ta lại không phải người Mộ gia.”
“Ngươi...” Mộ Tình tức xanh mặt, cả người tản ra sát khí, “Nguyệt Nhi, ngươi thật sự không muốn cùng ta trở về Mộ gia?”
Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, ánh mắt không nóng không lạnh đảo qua khuôn
mặt xanh mét của Mộ Tình, không nói lời nào nhưng Mộ Tình có thể từ sắc
mặt nàng biết được quyết định của nàng.
Nếu nàng đã không đồng ý, vậy chỉ có thể động thủ...
Ánh mắt Mộ Tình lóe lên, thời điểm hắn chuẩn bị ra tay, một thanh âm vội vã từ phía sau truyền đến: “Đồ nhi, đồ nhi ngoan của ta, mau lấy đan đỉnh
của ngươi ra cho ta mượn dùng một chút.”
Lão giả bước đi nhanh như bay, nhanh chóng đến trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Chỉ thấy lão nhân mặc quần áo xinh đẹp, một đầu tóc bạc rối bời như mới từ
đống rác chui ra, cả người đầy tro bụi mang theo một hương vị sặc mũi.
Mộ Y Tuyết chán ghét nhăn mặt, nhịn không được phất tay nói: “Khất cái ở
đâu tới, dơ bẩn ghê tởm muốn chết còn dám rêu rao trước mặt ta.”
“Khất cái?”
Vừa nghe lời này, lão giả dừng chân, quay đầu nhìn về phía Mộ Y Tuyết, chớp chớp mắt, chỉ vào chính mình nói: “Ngươi đang nói ta?”
Mộ Y
Tuyết cười lạnh, vẻ mặt chán ghét: “Ngoài ngươi ra còn ai vào đây? Chẳng lẽ chính ngươi cũng không rõ thân phận của mình sao? Nói nhiều một câu
với loại khất cái như ngươi cũng là vũ nhục đối với ta.”
“Khụ khụ!” Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt nhịn không được ho khan, trong mắt đầy ý cười, nàng buồn cười nhìn một màn trước mắt này.
Đường đường Thủ tịch đan dược sư Thanh Vân Môn Vô Ngu đại sư lại bị coi là
khất cái? Còn bị một thiếu nữ ghét bỏ như thế, lão nhân này chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.