Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 495: Mẫu tử nhận nhau (5)




Bởi vậy có vài người dù nữ nhi có ưu tú đến đâu họ cũng bỏ qua, là ai nói nữ tử không so được với nam nhân? Chỉ cần có năng lực, dĩ nhiên có thể chiếm ưu thế.
"Kỳ thật ta cũng không muốn đảm nhiệm chức vụ gia chủ Diêu gia này, ta chỉ lo lắng phụ thân quá yếu đuối không thể quản lý được gia tộc, mà nếu giao cho Nhị thúc thì sớm muộn gì cũng sẽ hủy trong tay hắn, ta không thể để gia nghiệp của gia gia bị hủy như vậy, đến khi gia gia qua đời, nhị thúc chắc chắn sẽ gây khó dễ... Hơn nữa đám trưởng lão đó nhất định sẽ phản đối ta gả cho Tiêu Phong, ta đã sớm nhìn thấu đám người thiển cận đó."
Diêu Vân Thanh cười khổ, bất đắc dĩ nói.
Mộ Như Nguyệt trầm mặc, ánh mắt hỏi lóe lên: "Lúc nào rảnh, có thể nói với ta một chút bệnh tình của gia gia ngươi không."
Diêu Vân Thanh hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: "Được."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ưu tư nặng nề, Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai nàng, cười nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị cho gia gia ngươi một đại lễ thần bí, khiến bọn họ không còn lời nào để nói, còn bao lâu nữa thì đến sinh nhật của gia gia ngươi?"
"Chín tháng..."
Chín tháng sao?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lóe lóe, khẽ mỉm cười.
Chín tháng cũng đủ thời gian cho nàng chuẩn bị....
Hai người ở trong sân nói chuyện phiếm, hoàn toàn xem nhẹ Thạch Lam đang hùng hùng hổ hổ bên ngoài, sau khi la hét vài tiếng mà không thấy động tĩnh gì, Thạch Lam đá cửa xông vào.
"Ai là hậu nhân của phế vật Tiêu Vân kia?"
Thạch Lam phẫn nộ la lớn, ánh mắt đảo qua ba người trong sân, nhưng khi hắn nhìn thấy trăm người chiến đội chạy ra, con ngươi co rụt lại.
Những người này đều là thiên phú cao cấp!
Trong Tiêu gia cũng không có nhiều thiên phú cao cấp như vậy....
Hơn nữa, trên người bọn họ đều tản ra sát khí lạnh lẽo, chỉ có người trải qua hàng trăm trận chiến mới có hơi thở như vậy.
Trong lòng Thạch Lam hơi căng thẳng, xem ra Đan tháp này không đơn giản...
Ánh mắt Tiêu Phong lãnh khốc quét qua, khí thế sắc bén nghiêm nghị: "Chính là ta!"
Nhìn nam nhân anh tuấn lãnh khốc trước mắt, hô hấp Thạch Lam cứng lại, bất tri bất giác nghĩ tới thiên tài tuyệt thế hơn trăm năm trước.
Giống!
Thật sự quá giống!
Bất luận là khí thế hay sự cao ngạo đều không khác Tiêu Vân lắm, thật giống như thiên tài năm đó đang đứng trước mặt mình.
Cảm giác này khiến trong lòng Thạch Lam không thoải mái, ánh mắt ghen ghét: "Ngươi là hậu nhân của Tiêu Vân?"
"Không sai, ta là Tiêu Phong, hậu nhân của hắn!"
"Tốt, rất tốt!" Thạch Lam cười lạnh, "Nếu ngươi là hậu nhân của hắn, vậy cũng chính là người giết Tiêu Tam gia?""Không, ngươi nói sai rồi!"
Trong lúc Thạch Lam giật mình, một thân ảnh bạch y chậm rãi tiến lên.
Nữ tử cười lạnh, đôi mắt đen thâm thúy như hồ sâu không thấy đáy: "Người giết hắn không phải là đại ca ta, là Tiêu Tĩnh."
Thạch Lam khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc bén: "Nha đầu, ngươi là ai? Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao? Tĩnh Nhi sao có thể giết cha mình chứ?"
Bởi vì Thạch Lam hoàn toàn chìm trong cảm xúc của bản thân cho nên căn bản không nghe những lời Tiêu Tĩnh nói sau đó....
"Ta cũng là hậu nhân Tiêu Vân", Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Vị này chính là đại ca ta."
"Ha ha!" Thạch Lam ngửa đầu cười to, hai mắt đỏ bừng, "Nha đầu thúi, nếu các ngươi là hậu nhân Tiêu Vân, vậy tất cả đều phải chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.