Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 456: Đan dược sư phàm giai trung cấp (5)




Vu Sơn đại sư nhíu chặt mày, ngay tại lúc hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh bạch y như tuyết kia.
Hắn lập tức chấn động, hít sâu một hơi mới đè nén hổ thẹn trong lòng, đi về phía Mộ Như Nguyệt: "Mộ cô nương, vừa rồi ta quả thực đã sai, không biết hiện tại cô nương có thể đi cùng ta một chuyến được không?"
Vì Tứ Hoàng tử, Vu Sơn đại sư hoàn toàn vứt bỏ cái mặt già này.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Mộ Như Nguyệt cho nên chưa nhìn thấy những người khác thay đổi sắc mặt...
Mộ cô nương? Nàng chính là Mộ cô nương mà Vu Sơn đại sư muốn tìm? Nha đầu thối này quen biết Vu Sơn đại sư lúc nào? Hơn nữa đại sư còn khách khí với nàng như vậy...
Sắc mặt Tiêu Tam gia cứng lại.
Dù là đối với Thiên Nhi, Vu Sơn đại sư cũng chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện. Lúc này mọi người đều nhìn thấy hắn dùng ánh mắt bình đẳng nhìn Mộ Như Nguyệt.
Thật giống như bọn họ đều là người ngang hàng.
Sao có thể? Từ khi nào mà Mộ Như Nguyệt có thể đứng ngang hàng với Vu Sơn đại sư?
Tiêu Tam gia hít sâu một hơi, đè nén tâm tình chấn động trong lòng.
"Ha ha!" Vẫn là Yến Phi phản ứng nhanh, hắn cười to hai tiếng bước nhanh về phía Mộ Như Nguyệt, "Nói vậy vị cô nương này chính là nhóm người giáo huấn nhi tử ta? Không thể không nói, cô nương giáo huấn rất đúng, thằng con ta chính là thiếu ăn đòn, ta rất cảm tạ cô nương thay ta giáo huấn hắn, hôm nay vốn muốn đến cảm tạ cô nương nhưng Tiêu Tam gia lại hiểu lầm ý của ta, mong cô nương rộng lòng tha thứ."
Lời này tuy hắn nói với Mộ Như Nguyệt, trên thực tế là nói cho Vu Sơn đại sư nghe.
Giờ phút này, sắc mặt Tiêu Tam gia đã không thể đen hơn được nữa.
Cảm tạ? Hiểu lầm? Hiểu lầm mẹ ngươi! Ngươi tới cảm tạ nàng hay là tới đập phá Tiêu gia? Cuối cùng còn nói hiểu lầm?
Tiêu Tam gia tức phát run, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Yến Phi.
Yến Phi tựa hồ không nhận thấy ánh mắt kia, nịnh nọt cười nói: "Cô nương, nếu không còn chuyện gì nữa vậy ta cáo từ trước, về sau cô nương có rảnh lúc nào cũng có thể đến Yến gia giáo huấn người."Đùa sao? Nhị Hoàng tử cường đại thì thế nào? Không phải Nhị Hoàng tử cũng phải nịnh bợ Vu Sơn đại sư sao? Cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám gây phiền toái cho Mộ Như Nguyệt.
Nói xong, hắn cũng không để người khác có cơ hội phản ứng, vung tay lên mang theo người Yến gia nhanh chóng rút lui, cho đến khi ra khỏi cửa mới cảm giác trên lưng đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Cô nương", Vu Sơn do dự nửa ngày, mở miệng, "Có phải chúng ta nên..."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta là người gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi sao?"
Tựa như đã sớm biết phản ứng của Mộ Như Nguyệt, Vu Sơn hạ quyết tâm, lấy một chiếc nhẫn không gian từ trong vạt áo ra, nhịn đau nói: "Cô nương, đây là nhẫn vô tận, là vật ta lấy được từ một di tích viễn cổ, nó có thể chứa cả thế giới, hơn nữa trong nhẫn này có không ít dược liệu trân quý, coi như quà gặp mặt cho cô nương."
Tiêu Tam gia kinh ngạc nhìn Vu Sơn.
Không ai hiểu rõ tầm quan trọng của chiếc nhẫn kia đối với Vu Sơn hơn hắn, nhưng hiện tại hắn lại đưa chiếc nhẫn đó cho nha đầu này?
Trong lòng hắn lập tức nổi lên sóng cuộn biển gầm, toàn thân chìm trong cảm xúc ghen ghét.
"Nhẫn vô tận?" Mộ Như Nguyệt không hề khách khí nhận lấy, "Dẫn đường đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.