Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 447: Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi (5)




Trong phòng, nữ tử nhắm mắt, khoanh chân ngồi xuống, nồng đậm nguyên khí như một màn sương mù bao phủ quanh thân nàng, nàng từ từ mở mắt ra, thở dài một tiếng.
Mấy ngày nay tu luyện, nàng rốt cuộc kết luận hài tử trong bụng mình không giống bình thường, những nguyên khí đó sau khi tiến vào bụng, đã bị một vật không rõ hấp thu...
"Đứa nhỏ này rốt cuộc có lai lịch gì?" Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về bụng, vẻ mặt có chút sầu lo, "Cũng không biết hắn đến là phúc hay họa, nhưng mà, dù hắn là yêu nghiệt gì cũng là nhi tử của mình, bất luận kẻ nào cũng không được đụng đến hắn!"
Không biết sao, Mộ Như Nguyệt nhớ tới tiểu gia hỏa bị Nam Cung Tử Phượng giam giữ, trong lòng hơi đau xót, cũng không biết tiểu gia hỏa kia ở đâu, La Âm phái người giúp nàng tìm khắp đại lục cũng không phát hiện chỗ nào như vậy....
Trong hoàng cung kim bích huy hoàng, một nam nhân mặc long bào ngồi trên mép giường, ánh mắt thâm thúy nhìn thanh niên nằm trên giường.
"Trần tướng quân, ngươi nói thật sự có người có thể chữa trị cho hoàng nhi?"
Trần Phàm gật đầu: "Hồi bẩm bệ hạ, vị cô nương kia chính miệng nói, ta đã phái người chuẩn bị dược liệu, bây giờ chỉ còn chờ nàng mời sư phụ nàng đến chữa trị cho điện hạ.""Vị cô nương kia có lai lịch gì?" Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Có thể tin nàng không? Chuyện hoàng nhi trúng độc càng ít người biết càng tốt."
Nghe vậy, Trần Phàm trầm mặc nửa ngày, nói: "Hình như nàng là người Tiêu gia."
"Tiêu gia?"
"Phải, nàng nói ta chuẩn bị xong dược liệu thì đến Tiêu gia tìm nàng, chẳng qua nàng cũng không biết thân phận Tứ Hoàng tử, bệ hạ, chúng ta có thể mời nàng đến biệt viện, dù sao hiện tại nàng là hi vọng duy nhất của Tứ Hoàng tử...."
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, cuối cùng cũng bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Mấy năm gần đây, thế lực Tiêu gia ngày càng lớn mạnh, cho nên trẫm không quá yên tâm Tiêu gia, vẫn luôn cố ý vô tình chèn ép bọn họ, nếu Tiêu gia có thể chữa khỏi cho hoàng nhi, trẫm không biết sau này nên đối đãi với bọn họ thế nào..."
Trần Phàm hơi khom người: "Bệ hạ, Tiêu gia đúng là có nhiều người có dã tâm, nhưng mà Tiêu gia gia chủ chỉ thích ngao du tứ hải, không có bất kì dã tâm gì, cho nên, chuyện đối đãi với Tiêu gia thế nào thì phải xem người nào tiếp nhận vị trí gia chủ Tiêu gia, bệ hạ là một minh quân, tự nhiên sẽ biết xử trí thế nào."
Mấy năm gần đây, thế lực Tiêu gia quả thật quá mức bành trướng, hiện tại bệ hạ tất nhiên sẽ sầu lo...
Trong đế đô, xe cộ đông đúc, phồn hoa, khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Hai mắt Tiêu Phong đầy ý cười nhìn nữ tử bên cạnh, dung nhan như đao khắc không còn lãnh khốc nữa, con ngươi thâm thúy mang theo tia sáng nhàn nhạt.
"Đại ca, ngươi tính khi nào trở về? Cha mẹ đều rất lo cho ngươi." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, hỏi.
"Chờ ngươi rời khỏi Tiêu gia rồi nói, một mình ngươi ở đây ta không yên tâm, Tiêu Tam gia kia chuyện gì cũng có thể làm được."
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, nàng ngước mắt nhìn lên không trung, nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này, dù sao ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm..."
Trong lúc hai người đang đi, một thanh âm kinh hỉ từ phía trước truyền đến.
"Nguyệt Nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, một gương mặt quen thuộc lọt vào mắt nàng....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.