Mộ Như Nguyệt mới từ phòng tu luyện đi ra, thở phào một hơi, nàng ngước
nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, trong mắt dao động lúc sáng lúc tối.
Qua một đêm tu luyện, nàng rốt cuộc đã đột phá cấp bốn, tuy rằng ở đại lục
này võ giả cấp bốn không tính là rất mạnh nhưng ít ra cũng có năng lực
tự bảo vệ mình.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, trong ba ngày này
nhóm người còn lại dự thi cũng đã phân ra thứ tự, đương nhiên, biến cố
vào ba ngày trước vẫn khiến người ta say sưa bàn luận.
Tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Đình Nhi sẽ không tham gia thi đấu nhưng hôm nay nàng vẫn theo Mộ Tình tới đây.
So với bộ dáng nhu nhược lúc trước, hiện giờ Mộ Đình Nhi trầm mặc đi rất
nhiều, chỉ khi nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, trong mắt mới lộ ra hận ý tận xương.
Thấy Mộ Đình Nhi xuất hiện, Dạ Thiên Phong giật mình,
muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống. Mà Mộ Đình Nhi vẫn luôn
mong chờ hắn nói gì đó với mình, khi nhìn đến hành động của hắn, tâm bất giác lạnh xuống.
Ba ngày trước hắn rõ ràng đáp ứng sau khi đại hội kết thúc sẽ đến thăm nàng nhưng chung quy vẫn là chuyện của tương lai.
Nghĩ đến đây, Mộ Đình Nhi chua xót, không ngờ nam nhân nàng toàn tâm toàn ý
yêu, thời điểm nàng cần hắn nhất hắn lại không ở bên cạnh nàng.
Nhưng vì sao dù như vậy nàng vẫn không bỏ xuống được?
Đột nhiên, một thanh âm từ phía trước truyền đến khiến Mộ Đình Nhi thu hồi ánh mắt.
“Này, các ngươi xem, Mộ Như Nguyệt muốn làm gì?”
Mộ Như Nguyệt...
Vừa nghe thấy cái tên này, đáy mắt Mộ Đình Nhi xẹt qua hận ý.
Đều tại tiểu tiện nhân này! Nếu không có nàng tồn tại, mình đã sớm là thế
tử phi rồi, sao còn phải tham gia loại thi đấu này? Nếu không phải tham
gia trận thi đấu này, sao nàng có thể bị mất mặt chứ?
Nàng sớm đáng chết.
Dù sao tiểu tiện nhân này cũng không được cha mẹ ruột thương yêu, ngay cả
thế tử điện hạ cũng chán ghét nàng, nếu không có ai muốn nàng tồn tại,
sao nàng còn không chết đi?
Một người không có ai cần thì không có tư cách sống trên đời!
Cảm nhận được ánh mắt thù hận nhìn mình, Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt đảo mắt
qua, khi thấy Mộ Đình Nhi thì dừng lại một chút, sau đó không dấu vết
dời đi.
“Một đám tỷ thí quá nhàn chán, trong ba ngày này có bao
nhiêu người thông qua trận đầu khảo hạch? Cùng lên đi, ta không có nhiều thời gian cùng các ngươi so từng trận.”
Lời nói của thiếu nữ
giống như một tiếng sấm đánh vào lòng mọi người khiến tất cả đều trợn
tròn mắt, không dám tin nhìn bóng dáng phương hoa tuyệt đại trên đài.
Một mình chọi hết?
Nàng cho rằng mình là ai? Một võ giả cấp ba mà thôi, lại dám một mình chọi
hết? Đầu óc nàng có bình thường hay không? Một người bình thường sẽ
không nói như vậy.
Chưa tính Mộ Đình Nhi là võ giả cấp bốn, chỉ tính những người khác thôi cũng có thể lấy số lượng áp chết nàng.
Sắc mặt Mộ Tình biến thành màu gan heo, đè nén xúc động muốn hung hăng giáo huấn Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ trừng nàng, rống to: “Nghịch nữ, đừng ở đó
mất mặt xấu hổ, xuống dưới cho ta!”
Nàng ngại chưa đủ mất mặt
sao? Có người trẻ tuổi nào cuồng vọng giống như nàng? Nếu nàng có bản
lĩnh kia thì còn được, đằng này hành vi này chính là cố tình tìm chết.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, rũ mắt nhìn Mộ Tình, nói: “Ta đã bị ngươi trục xuất ra khỏi Mộ gia, ngươi còn có tư cách gì quản ta?”
“Ngươi...” Ngón tay Mộ Tình run rẩy chỉ vào Mộ Như Nguyệt, hắn thật hận không thể
kéo nghịch nữ không nghe lời này xuống dưới, lập tức hung hăng trừng
nàng, giận quá hóa cười, nói: “Tốt, rất tốt, vậy ngươi đừng hối hận!”