Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 436: Huynh muội gặp lại (3)




Mộ Như Nguyệt đã đáp ứng sẽ nói Dạ Vô Trần ra sau núi một chuyến, cho nên sáng sớm đã dẫn hắn đến đó, khi đến sau núi Dạ Vô Trần mới biết được tại sao nơi này lại hấp dẫn hắn, khiến hắn không tiếc tiến vào Trung Châu học phủ....
Chỉ vì cỗ lực lượng mà hắn lưu lại kia.
Nhưng trong nhất thời nửa khắc không thể hoàn toàn hấp thu hết cỗ lực lượng này, mà trong lòng Mộ Như Nguyệt lại lo lắng cho an nguy của Tiêu Phong nên cũng không đợi Dạ Vô Trần mà tự xuất phát đến Phong Vân đế quốc trước.
Lúc này, trong sơn mạch ma thú đi đến Phong Vân đế quốc, Mộ Như Nguyệt cẩn thận dùng kiếm tách cỏ dại chắn đường, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh.
"Cũng không biết mất bao lâu mới tới Phong Vân đế quốc, Tiêu Phong đại ca hiện giờ ở đó, ta không thể không đi."
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau, khí thế mãnh liệt khuếch tán trên bầu trời, tựa như một luồng sáng áp xuống.
Trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, dưới áp lực của khí thế này, nàng cảm thấy hô hấp khó khăn.
"Không biết ai chiến đấu ở chỗ đó."
Sắc mặt nàng hơi trầm xuống, ánh mắt xuyên qua rừng cây nhìn về phía hai thân ảnh kia.
Đó là hai vị lão giả tuổi không chênh lệch nhau lắm, một người hồng y đầu bạc, người kia một thân trường bào vàng nâu, khí thế hai người không phân cao thấp.
"Hoàng Hạc, mau giao bảo điển kia ra đây cho ta, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!" Lão giả mặc trường bào vàng nâu nói, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn hồng y lão giả trước mắt.
Lão nhân kia cười ha hả nói: "Tùng Mộc, có bản lĩnh thì cứ tới lấy."
"Hừ, ít nói nhảm, hôm nay nhất định ta phải lấy được bảo điển!"
Lão giả mặc trường bào màu nâu được xưng là Tùng Mộc hừ lạnh một tiếng, vừa giơ tay liền có một cỗ khí thế mạnh mẽ phóng về phía Hoàng Hạc, oanh một tiếng, đánh vào cái cây phía sau, ầm ầm đổ xuống.
Bảo điển?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi lóe lên, nàng vốn định nhấc chân rời đi nhưng nghe thấy mấy lời này thì dừng lại.Thực lực của hai lão nhân này đều không tồi, ít nhất là trên La Âm, bảo điển khiến bọn họ tranh cướp có thể là thứ gì?
"Tùng Mộc, ngươi đuổi giết ta lâu như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, đi tìm chết đi!" Khí thế toàn thân Hoàng Hạc vọt lên tới đỉnh, hắn lau vết máu ở khóe miệng xong liền nhắm về phía Tùng Mộc.
Đồng thời, Tùng Mộc cũng phát ra toàn bộ khí thế....
Trải qua mấy ngày chiến đấu, nguyên khí của hai người đều tiêu hao không ít, hiện giờ có thể là một chiêu cuối cùng...
Phanh!
Sau khi tiếng va chạm của hai cỗ khí thế vang lên, hai thân ảnh từ trên không trung rớt xuống, ngã mạnh trên mặt đất.
Trong miệng Tùng Mộc trào ra máu tươi, hai mắt phẫn nộ nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời...
"Ha ha ha, Tùng Mộc, đây là kết cục của kẻ muốn cướp đồ của ta!"
Hoàng Hạc ngửa đầu cười ha hả, hắn lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ra nuốt xuống, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Ngay lúc này, một thân ảnh lọt vào mắt hắn.
Đó là một người trẻ tuổi mặc bạch y, đầu đội đấu lạp, không thấy rõ dung mạo, là nam hay nữ cũng không biết...
Hoàng Hạc cau mày, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt: "Vị công tử này có chuyện gì?"
Theo bản năng, Hoàng Hạc cho rằng người trước mắt là nam nhân.
Công tử?
Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một tia sáng, nàng cố ý thay đổi giọng nói: "Không biết bảo điển mà các ngươi tranh đoạt là thứ gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.