Dạ Vô Trần nhăn mày, nghi hoặc quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, trên gương
mặt tuấn mỹ lộ ra biểu tình ngốc nghếch, một đôi mắt sạch sẽ không chút
tạp chất khiến người khác không thể nghi ngờ gì hắn được.
“Nương
tử, vị lão bá bá này là ai? Vì sao hắn gọi ta là công tử? Công tử là cái gì? Có thể ăn được không? Hơn nữa lão bá này thật ngu ngốc, còn hỏi vì
sao ta tới, đương nhiên ta đến tìm nương tử, chẳng lẽ đến tìm hắn sao?
Nhưng mà ta nghe nói vị lão bá này hình như không phải người tốt, chuyên ăn thịt người.”
Nghe hắn nói xong, sắc mặt Mộ Tình đã xanh đến mức không thể xanh hơn.
“Nghịch nữ, đừng quên ngươi phải gả cho Quỷ Vương, còn dám ở bên ngoài tư thông với nam nhân khác! Bây giờ ta sẽ dạy ngươi cái gì là nữ đức!”
Mộ Tình nâng tay hung hăng đánh về phía Mộ Như Nguyệt nhưng đúng lúc này,
Dạ Vô Trần lơ đãng liếc mắt hắn một cái, đột nhiên, "phù" một tiếng, Mộ
Tình bỗng quỳ gối trước mặt Mộ Như Nguyệt.
“Nương tử, vì sao vị
lão bá bá này lại quỳ xuống vậy?” Dạ Vô Trần chớp chớp đôi mắt thuần
khiết giống như không hiểu xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà khi hắn bắt gặp ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của nàng, tâm đột nhiên lộp bộp một
chút, hình như hắn làm hơi quá mức rồi, nữ nhân này sẽ không nhìn ra cái gì đi?
“Nương tử?” Dạ Vô Trần chớp mắt, ánh mắt vô tội mà mị hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt.
Đến lúc thấy hắn tựa hồ thật sự không biết đã phát sinh chuyện gì, Mộ Như
Nguyệt mới thu hồi ánh mắt nghi hoặc, có lẽ trong nháy mắt đó chỉ là ảo
giác của nàng thôi.
Nếu Dạ Vô Trần thật là giả ngốc, vậy trình độ phúc hắc của nam nhân này nhất định không thấp.
Nghĩ đến đây, nàng cười cười nhìn Mộ Tình quỳ trên mặt đất, nói: “Cha, xin
người đứng lên đi, người làm vậy quả thật là chiết sát nữ nhi, nga, đúng rồi, hai chữ nữ đức này ngươi hẳn là nên nói với Đình Nhi muội muội đi, nàng chưa lập gia đình đã thất thân cho Dạ Thiên Phong, đó là nữ đức
sao? Hơn nữa chuyện này còn được cha ngầm đồng ý.”
Tuy nàng vừa cười vừa nói nhưng không thể tiêu tan được hàn ý trong đáy mắt.
Sau ót rơi hồ hôi lạnh, Mộ Tình gắt gao nắm chặt tay, từ trên mặt đất bò dậy, sự sỉ nhục hung hăng gặm cắn trái tim hắn.
“Mộ Như Nguyệt!” Mộ Tình phẫn nộ quát, “Lập tức quỳ xuống cho ta!”
Tựa như không nghe được tiếng rống giận, khóe miệng Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt cong lên, ánh mắt trào phúng không hề che giấu.
“Tốt, rất tốt.” Mộ Tình giận quá hóa cười, “Nếu ngươi đã đại nghịch bất đạo
như thế, ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Mộ gia, xóa tên trong gia phả.”
Hắn cho rằng lời này sẽ khiến Mộ Như Nguyệt sợ tới mức quỳ xuống cầu xin
tha thứ, nhưng mà, cái gì cũng không có, đối phương chỉ mỉm cười nhìn
hắn, nụ cười kia bất giác làm Mộ Tình luống cuống.
“Tốt, quyết định này thật tốt, dù sao ta cũng không muốn ở lại chỗ này.”
Tựa như không phát hiện sắc mặt xanh mét của Mộ Tình, Mộ Như Nguyệt mỉm
cười xoay người, không nói gì lôi kéo Dạ Vô Trần rời đi."Phanh!" Mộ Tình vung tay đánh cái bàn gãy thành hai nửa, hắn dường như không cảm nhận
được sự đau đớn trên tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Mộ
Như Nguyệt rời đi, nghiến răng nghiến lợi quát: “Mộ Như Nguyệt, ngươi sẽ hối hận!”
Hối hận? Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa bao giờ biết cái gì gọi là hối hận.
“Cha” Mộ Y Tuyết si ngốc nhìn theo bóng dáng Dạ Vô Trần, bá đạo nói, “Ta nhìn trúng nam nhân kia, ta muốn gả cho hắn.”