Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 389: Ai là thiên tài? ai là phế vật? (5)




Trên đài luận võ, ngọn lửa dần dần tiêu tán. Võ Nghi không rảnh tìm Mộ Như Nguyệt tính sổ, vội vàng muốn kiểm tra thương thế Lâm Nhược Ảnh....
Đúng lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra.
Lâm Nhược Ảnh quần áo tả tơi từ trên mặt đất bò dậy, mặt mày xám tro, mái tóc đen bị cháy sạch, bộ dáng chật vật, xấu xí không chịu nổi.
Rất khó tưởng tượng đây là thiên tài của học phủ, Lâm Nhược Ảnh.
Nhưng mà chuyện khiến mọi người kinh ngạc còn ở phía sau....
"Xoẹt!"
Lâm Nhược Ảnh xé nát bộ quần áo tả tơi trên người mình, lộ ra thân thể mềm mại trơn bóng như ngọc, miệng phát ra thanh âm nũng nịu: "Thật khó chịu."
Loại cảm giác nóng bức này khiến nàng không chịu đựng được...
"Không ngờ còn sẽ như vậy", Tử Thiên Cảnh nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Nhược Ảnh, hơi nao nao, "Vừa rồi, ngọn lửa của nàng kích thích dục hỏa đan phát tác, vốn dĩ buổi tối mới phát tác hiện giờ phát tác luôn rồi, bất quá như vậy cũng giúp nàng giữ được một mạng, nếu không đã sớm chết dưới công kích vừa nãy, có điều... Kế tiếp có trò hay xem rồi, dược tính phát tác quá nghiêm trọng, nàng hoàn toàn mất đi ý thức."
Tử Thiên Cảnh quay đầu nhìn hướng khác, tựa như nhìn cái thân thể ghê tởm kia một cái cũng làm bẩn mắt hắn...
Còn Dạ Vô Trần trước sau chỉ chăm chú vào Mộ Như Nguyệt, trong mắt tràn ngập nhu tình. Tình huống Lâm Nhược Ảnh thế nào, hắn căn bản không rảnh liếc một cái...
"Võ Nghi, ngươi sốt ruột làm gì, chúng ta cứ nhìn xem đồ nhi ngươi muốn làm gì trước."
Thấy Võ Nghi muốn lên ngăn trở Lâm Nhược Ảnh, Tống Nhiên sao có thể cho hắn cơ hội? Tiến lên ngăn cản đường đi của Võ Nghi, cười tủm tỉm nói.
"Tránh ra!" Sắc mặt Võ Nghi trầm xuống, lạnh giọng quát.
"Ngươi có thể đánh lại ta, khiến ta tránh đường." Tống Nhiên nhếch môi, tựa hồ rất hưng phấn có thể nhìn thấy Võ Nghi sau này. Lâm Nhược Ảnh càng làm càn, Võ Nghi bị đả kích càng lớn.
Trong lúc hai lão nhân còn đang tranh cãi, Lâm Nhược Ảnh đã túm được một nam nhân gần đó, bất chấp hắn phản kháng, đem quần áo hắn xé nát.
Sau đó tiến hành diễn live xuân cung đồ...
Đây chính là đài luận võ a!
Nhóm nữ đệ tử kinh hô một tiếng, vội vàng dời mắt đi, trong lòng cực kì khinh thường, không ngờ Lâm Nhược Ảnh bề ngoài nhìn đàng hoàng như thế mà lại.... lại có thể phóng đãng đến mức này, nam nhân xấu xí như vậy cũng có thể hạ thủ được.
Nhóm nam đệ tử thì kích động, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người trên đài, không thể không nói, kỹ thuật của Lâm Nhược Ảnh rất điêu luyện, cũng không thấy máu, có thể thấy đã làm rất nhiều lần rồi.
Nhìn động tác thuần thục của nàng, có vài nam đệ tử bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nhưng không ai đi ngăn cản...
Có điều, trên mặt Lâm Nhược Ảnh không hề có bất kì biểu cảm sung sướng nào, chỉ tràn ngập thống khổ, tựa như đang chịu phạt...
Nàng quả thật rất thống khổ, ý thức đều bị ngọn lửa mãnh liệt cắn nuốt, tất cả hành động này đều là bản năng thôi, dù sao dục hỏa đan của nàng phát tác trước mặt công chúng cũng nằm ngoài dự liệu của Tử Thiên Cảnh.
Cho đến nửa canh giờ sau, nàng mới từ từ khôi phục ý thức....
"Tê!" Cảm giác đau đớn khiến Lâm Nhược Ảnh hồi phục tinh thần, nàng ngẩn ra một chút, tựa như cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nàng nhìn sang nam nhân bên cạnh, sau khi nhìn rõ bọn họ đang làm chuyện gì, nàng dại ra một lúc, sau đó la hét tê tâm liệt phế như dã thú tuyệt vọng.
"A a a!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.