Sắc mặt Mộ Tình xanh mét, hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì, Đình Nhi
luôn ngoan ngoãn nhu thuận sao lại nói ra những lời ngoan độc như vậy.
Tiếng trào phúng, nghị luận lọt vào tai khiến Mộ Đình Nhi dần dần tỉnh táo
lại, nàng nhớ lại những lời mình vừa nói, sắc mặt đại biến, cả người tê
liệt ngã trên mặt đất.
Vì sao? Tại sao lại như vậy?
Vừa rồi nàng giống như bị mê muội, nói hết những lời bình thường luôn giấu sâu trong lòng ra.
Lúc này trên tửu lâu, Vô Ngu ngửa đầu uống một ly rượu, bật cười lắc đầu:
“Không nghĩ tới nàng sẽ luyện chế được đan dược có công dụng này, dù nói có người hãm hại nàng, chỉ sợ dân chúng cũng không ai tin, miệng người
đáng sợ, lần này có thể khiến nữ nhân Mộ gia kia ăn đau khổ.”
Theo cá tính của nha đầu này căn bản không cần lo lắng nàng ở Mộ gia sẽ bị thiệt thòi.
“Không!” Trong đám người, Mộ Đình Nhi gắt gao ôm đầu, thất thanh hét to, “Không phải ta muốn nói như vậy, tuyệt đối không phải!”
“Đình Nhi!”
Trong lòng Dạ Thiên Phong khẩn trương, rốt cuộc bất chấp Thiên Nguyên ngăn
cản, chạy đến bên cạnh Mộ Đình Nhi, gắt gao ôm nàng vào ngực: “Đình Nhi, ngươi tỉnh táo một chút!”
Mộ Đình Nhi nước mắt chảy dài, nói:
“Thế tử, không phải ta, là có người hãm hại ta, nhất định là có người
hãm hại ta, thế tử phải làm chủ cho ta.”
“Được, yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm chủ trả lại sự trong sạch cho ngươi.”
Đình Nhi của hắn thiện lương như vậy, làm sao có thể nói ra mấy lời này? Nhất định là có người hãm hại nàng.
Nghe Mộ Đình Nhi nói vậy, Mộ Tình rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lại, hắn
chỉ vào Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ rống to: “Có phải ngươi hay không? Ngươi
làm gì Đình Nhi! Nhất định là ngươi ghen ghét hãm hại Đình Nhi.”
"Phụt!" ai ngờ hắn vừa nói xong, một tiếng cười không thích hợp hoàn cảnh truyền tới.
Cơ Như Nhã giống như chưa từng nghe thấy chuyện gì buồn cười như vậy,
trong đôi mắt toàn là ý cười: “Thật là kì lạ, Mộ Như Nguyệt và Mộ Đình
Nhi cách xa nhau như vậy, nàng làm sao hại đối phương được? Mộ gia chủ,
Mộ Đình Nhi là nữ nhi ngươi, chẳng lẽ Mộ Như Nguyệt là ngươi nhặt về
sao? Chẳng qua là ra vẻ nhặt được Mộ Đình Nhi thôi, bệ hạ, ngươi nói
thần thiếp nói có đúng không?”
“Ái phi nói cái gì đều đúng.”
Tử Nguyệt hoàng đã sớm bị giọng nói êm tai của Cơ Như Nhã câu hồn, đương nhiên nàng nói cái gì cũng đúng.
“Mộ gia chủ, ngươi xem bệ hạ cũng bảo bổn cung nói đúng.” Cơ Như Nhã cười
mị hoặc, môi đỏ khẽ mở phun ra một đám sương nhàn nhạt.
Ánh mắt Mộ Tình hơi dao động, không biết vì sao hắn có cảm giác Nhã quý phi này đang giúp Mộ Như Nguyệt.
Vì sao?
Hắn nhớ Mộ Như Nguyệt cũng không xuất môn, cũng không kết giao với Nhã quý
phi, chỉ có một lần duy nhất gặp mặt lúc đi từ hôn, dựa theo cá tính của Nhã quý phi căn bản không có khả năng tùy tiện trợ giúp người khác.
“Cha!” Mộ Đình Nhi bụm mặt, nước mắt theo kẽ hở ngón tay chảy xuống.
Cả đời nàng chưa từng chịu loại sỉ nhục như vậy.
Mộ Đình Nhi tin tưởng trải qua sự kiện hôm nay, nàng sẽ bị người dân Tử
Nguyệt quốc nhạo báng trơ trẽn, làm sao nàng có thể chịu nổi đây.
Hiện tại Mộ Đình Nhi đã biết tư vị bị người ta khinh thường là thế nào, năm
đó nàng nhẫn tâm hạ độc Mộ Như Nguyệt khi còn nhỏ như vậy, làm cho thiên phú của Mộ Như Nguyệt bị mai một.
“Trương tiểu thư...” Mộ Đình
Nhi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trào phúng của Trương Nhã Hân, tâm bất
giác trầm xuống, muốn giải thích nhưng không biết mở miệng thế nào.
Trương Nhã Hân hừ lạnh một tiếng: “Mộ tiểu thư nhu nhược thiện lương, lại
thông tuệ như thế, sao có thể nói chuyện với những người ngu xuẩn như
chúng ta? Như thế chẳng phải Mộ tiểu thư sẽ bị lây nhiễm sự ngu xuẩn của chúng ta sao?”