Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 306: Truyền thừa (5)




"Nếu có cơ hội, ta sẽ đến Tiêu gia một chuyến." Mộ Như Nguyệt gật gật đầu.
Con đường tu luyện của võ giả là vô hạn, thực lực càng mạnh thì tuổi thọ càng dài, cho nên những người năm đó nếu đột phá tới một giai đoạn khác thì có thể sống mấy trăm năm.
Đáng tiếc tuổi thọ của Tiêu lão đã hết, hắn cũng không còn sống được mấy ngày nữa...
"Bất quá", Mộ Như Nguyệt cười cười, "Tiêu lão, ta nghĩ ngươi sẽ càng muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng hối hận của mấy lão nhân năm đó đuổi lão tổ tông ra khỏi Tiêu gia."Tiêu lão ngẩn ra một chút, bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu nói: "Ta không đợi được đến lúc đó."
"Không, ngươi có thể!" Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiêu lão, ánh mắt kiên định, "Tuy dựa vào trình độ đan dược sư hiện tại của ta chỉ có thể giúp ngươi kéo dài tuổi thọ ba năm, nhưng chờ sau khi thực lực của ta tăng lên thì có thể luyện chế ra đan dược tăng mười năm tuổi thọ, sau đó còn có đan dược tăng 100 năm tuổi thọ, cho nên ta nhất định sẽ làm ngươi chờ được đến lúc đó! Tận mắt thấy biểu tình hối hận của Tiêu gia Trung Châu."
Kỳ thật đối với Tiêu lão, Mộ Như Nguyệt vẫn rất bội phục.
Lão nhân này vì Tiêu gia Thánh cảnh, thật sự đã trả giá cả đời hắn, cuối cùng còn vì bảo hộ Tiêu gia không tiếc từ bỏ sinh mệnh của mình, cho dù là vì cha mẹ nàng cũng muốn giúp Tiêu lão kéo dài tuổi thọ.
"Tận mắt nhìn thấy những người đó hối hận?"
Tiêu lão chậm rãi nhắm hai mắt lại....
Giờ khắc này, trước mặt hắn hiện ra vẻ mặt nịnh nọt của những người đó khi lão tổ tông còn là thiên tài, sau đó là bộ dáng châm chọc mỉa mai, thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhớ năm đó khi lão tổ tông còn kinh thế tuyệt diễm, những người đó hận không thể liếm chân hắn, nhưng sau đó lại bỏ đá xuống giếng...
Nếu hắn có thể nhìn thấy bộ dáng hối hận của những người đó, xuống cửu tuyền cũng có thể kể cho lão tổ tông nghe.
Không thể không nói, một câu nói này của Mộ Như Nguyệt làm bùng lên hi vọng sống trong lòng Tiêu lão...
"Đại tiểu thư, lão phu không thể không thừa nhận, ngươi ưu tú hơn so với lão tổ tông."
Có lẽ sau khi nàng đến Trung Châu, đại lục Trung Châu sẽ bị nàng khuấy đảo đến long trời lở đất....
"Lão phu cũng muốn nhìn biểu tình hối hận của những người đó một chút, cho nên, lão phu chấp nhận lời đề nghị của ngươi", Tiêu lão nhàn nhạt cười nói, "Hiện tại bắt đầu tiếp nhận truyền thừa lão tổ tông lưu lại, ngươi đến chỗ cây cột kia, nhỏ một giọt máu lên cây cột là đủ rồi..."
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn cột đá cách đó không xa, chậm rãi bước qua, nhỏ một giọt máu lên đó, một vầng sáng đỏ khuếch tán ra, 'ong' một tiếng, một cỗ lực lượng cường đại ào ào chảy vào trong đầu Mộ Như Nguyệt, trước mắt nàng hiện ra một vài hình ảnh...
"Hoan nghênh ngươi, hậu nhân của ta."
Một thanh âm già nua không biết phát ra từ đâu truyền vào não Mộ Như Nguyệt, tựa như từ một nơi rất xa, lại tựa như ở ngay bên tai nàng...
Mộ Như Nguyệt không nói gì, bởi vì thanh âm mờ ảo này lại vang lên lần nữa.
"Ta không biết hiện tại là bao lâu sau khi ta mất, cũng không biết ngươi là ai, đây chỉ là một dạng truyền thức khi còn sống ta lưu lại thôi, vừa rồi hẳn là Tiêu lão đã nói với ngươi về chuyện Tiêu gia, ta hi vọng ngươi có thể làm một việc cho ta, nhưng hãy nhớ kĩ, mọi việc đều phải đặt an toàn của Tiêu gia lên trên hết, ta không muốn ngươi vì thay ta trả thù mà đưa Tiêu gia vào hiểm cảnh...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.