Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 295: Mộ như nguyệt trở về (1)




"Tiêu lão!"
Tim Tiêu lão gia chủ nhấc lên tới cổ họng, trong lòng tràn ngập sợ hãi làm hắn run rẩy lên, trong mắt toàn là kinh sợ.
"Khụ khụ!"
Tiêu lão ho khan hai tiếng, miệng phun ra máu tươi nhiễm đỏ áo bào màu xám, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Nam Cung Tử Phượng. Từ đầu đến cuối hắn vẫn chắn trước mặt mọi người, chưa từng rời đi.
"Lão phu đã nói, dù phải chết cũng phải bảo hộ người Tiêu gia, muốn tổn thương bọn họ nhất định phải bước qua xác ta!"
Hắn nắm chặt nắm đấm, từ từ đứng dậy...
Thân thể lão giả lung lay tựa như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, nhưng bước chân hắn lại cứng rắn dị thường, mặc kệ chịu đả kích cỡ nào cũng không tránh ra...
Tiêu lão ngẩng đầu, đôi mắt vẩn đục mang theo sự kiên quyết, thấy chết không sờn: "Nam Cung Tử Phượng, tới Tiêu gia chính là sai lầm lớn nhất của ngươi, nếu đã vậy, ngươi hãy bồi lão nhân ta cùng xuống hoàng tuyền đi, ha ha ha!"
Oanh!
Một màng chắn trong suốt từ từ bao phủ Tiêu gia, giống như muốn bảo hộ mọi người trong tấm chắn kia.
"Tiêu lão, ngươi muốn làm gì?" Tiêu lão gia chủ nôn nóng hô to, vung tay phóng một ngọn lửa xanh biếc về phía tấm chắn, nhưng lại bị một luồng sáng bắn ngược ngược lại.
'Phịch' một tiếng, lão gia chủ ngã trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thân ảnh màu xám mờ ảo, đạm mạc bên ngoài.
"Đây là át chủ bài cuối cùng của Tiêu gia, có thể ngăn cản lực lượng tự bạo của một cường giả thiên phú, Nam Cung Tử Phượng, lão phu là người sắp bước vào quan tài, trước khi chết có thể kéo theo một võ giả thiên phú làm đệm lưng cũng không uổng phí."Tiêu lão tươi cười kiên định mà thỏa mãn, đáy mắt mang theo sự tự tin.
Giờ phút này, trên mặt mọi người Tiêu gia đều cực kì bi thống, lão gia chủ phẫn nộ rống to không ngừng.
Nỗi bi thương mãnh liệt làm cả người hắn giống như sắp điên rồi, liên tục đấm vào lá chắn...
"Oanh!"
Một cỗ lực lượng cường hãn từ trên người lão nhân bùng nổ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng về phía Nam Cung Tử Phượng. Cảm nhận được cỗ lực lượng kia, Nam Cung Tử Phượng biến sắc, trong mắt hiện ra chút hoảng hốt.
"Lão nhân đáng chết, hắn thật sự không muốn sống nữa!"
Một cường giả thiên phú trung cấp tự bạo, cho dù nàng may mắn không chết thì nửa đời sau cũng sẽ tàn phế, nếu ở trong địa bàn Tiêu gia mà bị bán thân bất toại (liệt nửa người), Tiêu lão gia chủ kia nhất định sẽ một đao chém chết nàng.
Tiêu lão nhàn nhạt cong khóe môi, từ từ nhắm mắt lại...
Thời khắc cuối cùng, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hồi ức những năm tháng cùng lão tổ tông chinh chiến tứ phương, đoạn thời gian đó dù rất nguy hiểm nhưng lại là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Hiện tại, hắn rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ lão tổ tông giao cho, có thể xuống địa ngục đi theo hắn rồi, trời biết hắn đã chờ đợi ngày này đã bao lâu.
Chết vì Tiêu gia, hắn cũng không hối tiếc!
Tiêu lão mở to mắt, thân thể nhanh chóng phình to lên như một quả khí cầu, dưới ánh mắt hoảng sợ của người Tiêu gia và Nam Cung Tử Phượng, hắn điên cuồng cười phá lên.
"Ha ha ha, Tiêu lão ta sống cả đời muôn màu muôn vẻ, đã không còn gì phải tiếc nuối, gia chủ, chờ sau khi ta chết rồi, hi vọng ngươi có thể mai táng tro cốt ta bên cạnh lão tổ tông, sau khi xuống địa ngục, ta còn muốn kề vai sát cánh cùng lão tổ tông chiến đấu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.