Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 279: Đột phá thiên phú (7)




Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, trầm mặc không nói, khuôn mặt tuyệt mỹ không có chút biểu tình gì. Nam nhân này quả thực đáng giá để người khác đồng tình, nhưng mà... điều kiện tiên quyết là hắn không làm những việc lúc trước với nàng....
"Phượng Kinh Thiên, để ta rời đi chính là sự bảo hộ tốt nhất đối với ta."
"Không có khả năng!" Sắc mặt Phượng Kinh Thiên đại biến, gắt gao ấn bả vai Mộ Như Nguyệt, kích động quát: "Ta nhất quyết không để ngươi rời đi! Ngươi chờ ta, ta sẽ nhanh trở lại, đến lúc đó mặc kệ là ai ngăn cản, ta cũng sẽ cưới ngươi!"
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nhắm mắt lại, dứt khoát không nói gì nữa.
Phượng Kinh Thiên nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, nhìn thiếu nữ lần cuối, xoay người đi ra cửa, một thân hồng y biến mất trong nắng.
Cho đến khi hắn rời đi, Mộ Như Nguyệt mới mở mắt ra...
Nàng hiểu rõ Phượng Kinh Thiên rời đi, mình sẽ không được yên bình, cho nên để nàng rời đi mới là sự bảo hộ tốt nhất, Lam gia sẽ không bỏ qua nàng.
Nhưng Phượng Kinh Thiên đã suy nghĩ quá đơn giản.
Nếu nàng có thực lực, hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, nhưng hiện giờ nàng chỉ là một phế vật mà thôi, trong Phượng gia nước sôi lửa bỏng này, không biết Phượng Kinh Thiên dựa vào đâu mà đưa ra hứa hẹn như thế.
Nhưng mặc kệ thế nào, Mộ Như Nguyệt trước nay đều không cần nam nhân bảo hộ, đặc biệt nam nhân kia còn là Phượng Kinh Thiên...
"Thiên phú!"
Mộ Như Nguyệt nhìn bàn tay mình, khóe môi nhàn nhạt cong lên.
Chỉ có nhanh chóng đột phá thiên phú nàng mới có thể bảo vệ bản thân không bị thương tổn, so với tin vào nam nhân, nàng càng tin tưởng chính mình hơn...
Trong hậu viện, Lam Hinh dẫn đầu đoàn người khí thế ào ạt vọt đến chỗ Mộ Như Nguyệt. Có lẽ vì Phượng Tường đã hứa với Phượng Kinh Thiên cho nên người Phượng gia không ra tay.
"Phanh!"
Lam Hinh nhấc chân đạp mở cửa phòng, ánh mắt cực kì cao ngạo nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, hừ lạnh một tiếng.
"Tiện nhân, hiện tại Phượng Kinh Thiên không có ở đây, ta xem ai có thể bảo hộ ngươi? Ngươi cho rằng mình có thể trở thành thiếu phu nhân Phượng gia? Đừng có nằm mơ, vị trí kia là của Lam Nguyệt tỷ tỷ, nhưng mà Lam Nguyệt tỷ tỷ thiện lương, không tự mình tới giáo huấn tiện nhân đoạt phu quân của người khác như ngươi, vậy để muội muội này thay nàng xả giận!"
Nghĩ đến Phượng Kinh Thiên vì nữ nhân này mà tát mình một cái, Lam Hinh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như dao trừng  thiếu nữ đang ngồi trên giường.
Không thể không nói, nữ nhân này quả thật rất đẹp, không chỉ có bề ngoài đẹp mà khí chất bình tĩnh phát ra từ bên trong càng làm người ta mê muội.
Đối mặt với nhiều người khiêu khích như vậy, nàng vẫn bình tĩnh thản nhiên, không có bất kì biểu hiện kinh hoảng thất thố gì.
Khó trách Phượng Kinh Thiên sẽ coi trọng nàng, đáng tiếc nữ nhân này cho dù xinh đẹp, trầm ổn bình tĩnh cũng chỉ là một phế vật không làm được trò trống gì.
Đối phó một phế vật như vậy, không phải dễ như trở bàn tay sao?
"Cuối cùng cũng tới sao?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ánh mắt lại lạnh lẽo, "Ta cho rằng Phượng Kinh Thiên vừa đi, các ngươi sẽ tới ngay lập tức, không ngờ vẫn phải chờ thêm một lát."
"Ngươi giả bộ cái gì." Lam Hinh hừ lạnh, trong mắt Lam Hinh, nữ nhân này chỉ giả bộ bình tĩnh mà thôi, thật ra trong lòng sợ muốn chết, lại ngại mất mặt mà không dám biểu hiện ra thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.