Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1528: Bạch yên ác độc (2)




Editor: Tường An
Sắc mặt Dạ Tư Hoàng ngày càng đen, đang muốn động thủ, ai ngờ Thiên Long nhanh hơn hắn một bước, đánh lão bản một chưởng làm hắn văng ra ngoài!
Lúc đầu, Thiên Long không chú ý đến lão bản đang nói gì, nhưng hắn càng nói càng lớn tiếng, người khác muốn không nghe thấy cũng khó...
Có phải tên gia hỏa đáng chết này biết trình độ luyện đan của mình không bằng Như Nguyệt đại sư nên mới cố ý nhục nhã mình hay không?
Càng nghĩ càng giận, Thiên Long xaoy người phẫn nộ quát: "Ngươi nói đi, ta với ngươi có thù oán gì mà ngươi phải nhục nhã ta như vậy?"
Lão bản hoàn toàn dại ra, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhục nhã Thiên Long đại sư? Không có a, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám làm như vậy...
"Đại sư, ngươi... có phải ngươi hiểu lầm rồi không? Ta không có nhục nhã lão nhân gia ngài, ta đang nói mấy người gây rối kia, khẳng định là đã nhận ra Thiên Long đại sư nên mới mặt dày không muốn rời đi!"
"Ngươi... ngươi còn dám nói!"
Thiên Long tức đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn cho rằng, chuyện trên núi Thiên La có rất nhiều người chứng kiến, cho nên trình độ luyện đan của Mộ Như Nguyệt mạnh hơn hắn cũng đã truyền ra ngoài, gia hỏa này không có khả năng không biết, bởi vậy nhất định là đang cố ý nhục nhã mình.
Kỳ thật, Thiên Long đúng là nghĩ oan cho lão bản, chuyện trên núi Thiên La quả thật có rất nhiều người biết, nhưng hắn lại chưa từng ra khỏi hoàng thành, làm sao biết người trước mắt là bạch y nữ tử trên núi Thiên La?
Còn chuyện về Dạ Tư Hoàng, toàn bộ đều bị che giấu...
Thiếu niên này thật sự quá yêu dị, làm người ta không dám mạo phạm, hơn nữa Tôn Diệu của phủ vương tước thua dưới tay hắn, dù Tôn Diệu không dám tìm hắn báo thù, nhưng nếu biết bọn họ tuyên truyền chuyện ở núi Thiên La ra ngoài, về sau nhất định sẽ có ngày yên tĩnh.
Nếu ở hoàng thành có người biết đến sự tồn tại của Dạ Tư Hoàng, tất nhiên sẽ dễ dàng nhận ra Mộ Như Nguyệt chính là vị nữ tử kia...
Đáng tiếc, chẳng có ai biết chuyện này.
Cũng chú định kết cục bi thảm của lão bản...
Phấn y nữ tử nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như muốn nhìn ra cái gì.
Tuy nàng kiêu căng ngạo mạn nhưng đầu óc lại không ngốc, sao có thể không đoán ra Thiên Long vì Mộ Như Nguyệt mới động thủ với lão bản? Huống chi, sư phụ từng nói với nàng, thiên hạ cường giả vô số, có rất nhiều cường giả không thể nhìn ra bằng mắt thường.
Hiển nhiên, nàng đã không trông mặt mà bắt hình dong...
Nhưng dù nghĩ như vậy, nàng vẫn không cho rằng nữ tử mỹ mạo như Mộ Như Nguyệt sẽ có thực lực quá cường đại...
"Thiên Long, đã lâu không gặp." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Thiên Long thu hồi cái chân đang đạp lên người lão bản, xoay người cung kính nói với Mộ Như Nguyệt: "Như Nguyệt đại sư, ngươi cũng tới tham gia ngục điển lần này?"
"Tới xem náo nhiệt thôi, có điều, ta đang muốn rời đi."
"Rời đi? Vì sao?" Thiên Long sửng sốt, hỏi.
Hắn còn muốn lĩnh giáo Mộ Như Nguyệt một phen, sao có thể để nàng rời đi nhanh như vậy?
"Không sai", Mộ Như Nguyệt gật gật đầu nói, "Vận khí của ta không tốt như Thiên Long đại sư ngươi, thời điểm ngươi tới đúng lúc còn có phòng trống, vừa rồi ta được báo là khách điếm đã chật kín người, cho nên đang định rời đi."
Nàng biết rất rõ, lúc Thiên Long tới còn có phòng trống, mà nàng đến sớm hơn lại không có phòng...
Vì thế, lão bản nhìn thấy sắc mặt Thiên Long đại sư tối sầm xuống.
"Đại... đại sư, đây là mệnh lệnh của phủ vương tước! Ngươi không thể đối nghịch với phủ vương tước!"
"Hừ!" Thiên Long hừ lạnh, nói: "Ta không quan tâm vương tước hay người của phủ vương tước gì đó, Như Nguyệt đại sư là ân nhân của ta mà phải chịu đãi ngộ như thế, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ! Như Nguyệt đại sư, chúng ta đi, ta mang ngươi đến ở khách điếm khác, xem ai to gan lớn mật dám cự tuyệt lão tử!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.